Suy cho cùng, trong thành Chu Tước này cất giữ vô số linh thạch thượng phẩm cùng đủ loại bảo vật quý hiếm.
Cao Chính Xương đã thèm khát chúng từ nhiều năm trước.
Ông ta chờ ngày này, chờ đã rất lâu.
Kể từ khi Bạch Ưng xuất hiện, Cao Chính Xương càng thêm kiên định mục tiêu, nhất định phải mang đi tất cả.
Đặc biệt là sau khi phủ thành chủ thành Huyền Vũ của ông ta bị Dương Chấn hủy diệt, toàn bộ bảo vật và linh thạch cũng bị cuỗm sạch, điều đó càng khiến Cao Chính Xương quyết tâm hơn.
Chỉ cần có được số bảo vật và linh thạch này, Cao Chính Xương ông ta mới có cơ hội vực dậy.
Nếu không, thì sau khi phủ thành chủ thành Huyền Vũ bị hủy diệt, cường giả dưới trướng chết gần hết, người không có, linh thạch cũng không, bảo vật càng chẳng còn thì thử hỏi ai còn nguyện ý theo ông ta?
Cao Chính Xương lại càng hiểu rõ, những cường giả tông chủ bên cạnh nịnh hót ông ta lúc này, cũng chỉ vì sau lưng ông ta còn có Bạch Ưng mà thôi.
Nhưng Bạch Ưng đã nói rõ, chỉ giúp ông ta ba lần, mà hiện tại đây đã là lần thứ hai.
Một khi dùng hết ba cơ hội, Bạch Ưng chắc chắn sẽ không ra tay nữa. Khi ấy, đám tông chủ kia cũng chẳng còn kiêng dè ông ta, ông ta sẽ chỉ là một kẻ trơ trọi, chẳng ai thèm theo.
Chỉ bằng một người không có gì hết như ông ta, thực lực bản thân còn chả mạnh, sau này sao có thể tới thượng giới cổ võ phát triển.
Nếu mất hết những thứ này, với Cao Chính Xương mà nói, chẳng khác nào bị chặt đứt đường sống.
Bởi vậy, khi nhìn thấy thành Chu Tước sắp tan thành tro bụi, ông ta mừng rỡ đến run người, hận không thể lập tức lao đi gom sạch bảo vật.
Nhưng tính toán đủ đường, ông ta nào ngờ Bạch Ưng cũng nhắm tới những thứ mà ông ta muốn.
Ông ta vốn nghĩ, một kẻ ngạo mạn như Bạch Ưng tuyệt đối chẳng để mắt đến bảo vật ở trung giới cổ võ này, nhưng những lời vừa rồi đã khiến ông ta tuyệt vọng hoàn toàn.
Trong thoáng chốc, Cao Chính Xương thấy cực kỳ khó xử, vì đó là cướp đi thứ ông ta đã xem như sinh mệnh.
Điều khiến ông ta lo lắng nhất là một khi mất đi số bảo vật đó, những cường giả tông chủ bên cạnh sẽ càng sớm ra tay trừ khử ông ta.
Thậm chí, bọn họ còn có thể ngấm ngầm lấy bảo vật, linh thạch đi dâng cho Bạch Ưng, lấy lòng Bạch Ưng để lọt vào mắt xanh của Bạch Ưng.
Đến khi ấy, Bạch Ưng sẽ chẳng thèm liếc ông ta lấy một lần.
Vào lúc này, Bạch Ưng cũng hơi sững lại, anh ta vốn cho rằng chỉ cần mình hạ lệnh Cao Chính Xương như con chó săn kia chắc chắn sẽ ngoan ngoãn gật đầu ngay, tuyệt không dám chần chừ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!