Đám người Ngô Hùng Bá từ lâu đã mất hết sức chiến đấu, những đệ tử bị thương nhẹ hơn thấy vậy chỉ có thể lập tức lao lên bảo vệ bọn họ.
Cao Chính Xương nở nụ cười lạnh, chẳng thèm để ý, bởi bên cạnh hắn có càng nhiều cường giả cùng xông lên.
Ánh mắt căm hận của Ngô Hùng Bá khóa chặt lấy Cao Chính Xương, giận dữ quát: “Ông giết bọn ta thì đã sao? Ông dù sao cũng chẳng giết nổi cậu Dương của chúng tôi! Mạng chó của ông, nhất định sẽ chết thảm trong tay cậu ấy, cậu Dương sẽ khiến ông hối hận vì đã đến thế giới này..”
Lời của Ngô Hùng Bá lập tức chọc giận Cao Chính Xương, gương mặt hắn dữ tợn, gân xanh nổi khắp người: “Tôi vốn định cho ông chết sớm, đã vậy còn dám khiêu khích tôi, thì tôi sẽ từ từ hành hạ ông đến chết!”
Lời vừa dứt, Cao Chính Xương đá bay đám đệ tử chắn trước mặt Ngô Hùng Bá, rồi vỗ thẳng một chưởng lên người Ngô Hùng Bá.
“Phụt..
Ngô Hùng Bá phun ra một ngụm máu, đau đớn đến trợn trắng cả mắt, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài. Xương cốt toàn thân bị một chưởng của Cao Chính Xương đánh nát, ngã xuống đất đến giãy giụa cũng không còn sức.
Ngô Hùng Bá chỉ còn có thể nghiến chặt răng, dùng ánh mắt lạnh băng như muốn giết người mà trừng mắt với Cao Chính Xương.
Nếu không phải trước đó Bạch Ưng đã ra tay, sớm đánh Ngô Hùng Bá thành trọng thương, thì sao Ngô Hùng Bá lại có thể bị Cao Chính Xương hành hạ thế này.
Thế nhưng lúc này, Ngô Hùng Bá chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ yếu hơn mình là Cao Chính Xương, coi ông ta như một con chó chết mà giày xéo.
Cái cảm giác bất lực ấy khiến Ngô Hùng Bá rơi vào tuyệt vọng tột cùng.
Đám người Mã Tuân ở bên cạnh chứng kiến cảnh này cũng đau đớn tột cùng, bọn họ rất muốn lao lên giúp, nhưng bản thân cũng chẳng khá hơn, nằm rũ trên đất, ngoài cái đầu còn có thể động đậy thì không làm được gì.
Lúc này, thứ duy nhất bọn họ làm được là gào thét và chửi rủa trong tuyệt vọng.
Cao Chính Xương nhìn cảnh ấy lại thấy vô cùng hả hê. Từ nhiều năm trước ông ta đã ước được giẫm đạp Ngô Hùng Bá và Hà Thanh Long dưới chân, ông ta đã chờ ngày này quá lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng thành hiện thực.
Cao Chính Xương đứng từ trên cao nhìn xuống Ngô Hùng Bá, rồi lại tung thêm một chưởng, đánh nát toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của Ngô Hùng Bá.
Ngô Hùng Bá phun máu ồng ộc, không còn chống đỡ được nữa, đầu nghiêng sang một bên, ngã vật xuống đất, hoàn toàn bất động.
"Ba!"
Ngô Tử Kính thấy cảnh ấy, đôi mắt lập tức trừng to, đau đớn đến cực hạn.
Trong mắt Ngô Tử Kính, ba anh ta là một vị vương giả, là người đáng để anh ta dùng cả mạng sống bảo vệ. Thế nhưng giờ đây, anh ta phải tận mắt nhìn ba anh ta bị kẻ thù hành hạ đến sống chết không rõ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!