Đám đông được dịp cười vang một tràng.
Mặt Tôn Đại Hải đỏ lên, không nói được lời nào.
Y Vương hiện tại là Sở Vân Hoa, ông ta ngồi trên ngai vàng Y Vương thật cao, chờ đợi người khiêu chiến đến.
Ở sau lưng ông ta, Sở Minh Thành chỉ cười nhạt: "Trình Kiêu, sao cậu có thể biến thành con rùa đen rụt đầu vậy? " "Nhưng tôi và ba tôi đã đợi cậu rất lâu đấy. "
Thượng Quan Thanh Thiền xinh đẹp vô song đang mặc một chiếc váy trắng, cô ta nhìn Tôn Đại Hải, trên khuôn mặt xinh đẹp không có một tia vui mừng hay tức giận.
Khi nhìn đến Sở Nguyên Hoa ngồi trên ngai vàng Y Vương, trong mắt cô ta hiện lên niềm say mê điên cuồng: "Vị trí này hẳn nên thuộc về ba tôi! "
Ba của cô ta, Thượng Quan Dược Thạch, lại đang nhắm mắt và nghỉ ngơi bên cạnh, như thể tất cả việc bên ngoài đều không thể làm xáo trộn tâm trí của ông ta.
Lần trước, ông ta thất bại dưới tay Sở Nguyên Hoa với cách biệt rất nhỏ, nhưng lần này ông ta quyết tâm giành lấy ngai vàng Y Vương.
Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn cũng cúi đầu xấu hổ.
"Lần này giới y học Hà Tây có thể coi như là nổi tiếng rồi!
Ngay cả hai tuyển thủ tới từ Lĩnh Nam kia cũng mang vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn đám người Mạc Hoa Đình, lạnh lùng nói: "Hừ, thật không biết xấu hổ! " Giám khảo hỏi lại lần nữa: "Nếu Hà Tây cần thay đổi người, vậy thì tới ghi tên đi! "
Có người trong đám người thầm thảo luận: "Nè nè, Trình Kiêu tới từ Hà Tây có lai lịch gì thế? Lại lâm trận đã bỏ chạy! Đây là trường hợp đầu tiên kể từ khi cuộc thi đấu Y Vương được tổ chức đó! "
"Đương nhiên, danh tiếng của cuộc tranh tài Y Vương được xem trọng đến nhường nào, sao có người lại lãng phí cơ hội này? Tôi thật sự rất tò mò, người tên Trình Kiêu này có phải bị một con lừa đá vào đầu rồi hay không! "
"Ai biết được? Có lẽ vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy, cũng không chắc được! "
Tôn Đại Hải cau mày, trước giọng điệu chế giễu và ánh mắt khinh thường của mọi người, ông ta chuẩn bị đi đăng ký.
"Đợi một chút! "
Một giọng nói lạnh nhạt và xem lẫn chút khinh thường đột nhiên vang lên sau lưng mọi người.
Trình Kiêu mặc bộ quần áo thường ngày màu đen, chậm rãi bước vào trong.
“Trình Kiêu! ” Một nụ cười ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt của Ninh Lan: “Tôi biết mà, Tiểu Kiêu nhất định sẽ đến!”
Tôn Đại Hải lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, tất cả bất mãn đều bị ném lên chín tầng mây, trên mặt ông lộ ra nụ cười.
Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn cũng như vừa trút bỏ được gánh nặng, hai người họ nhìn Trình Kiêu, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thần y Trình, thì ra cậu đã tính cả rồi!
Trình Kiêu thong dong đi tới, ánh mắt quét qua trên mặt Ninh Cát Sơn và Mạc Hoa Đình, cuối cùng dừng ở trên người Ninh Lan: "Xin lỗi, con đến muộn. "
“Không sao, con đến là tốt rồi!” Ninh Lan vui vẻ nói.
Các giám khảo nhìn Trình Kiêu, hơi ngạc nhiên nói: "Cậu là Trình Kiêu, một thí sinh đến từ Hà Tây phải không? "
Các thí sinh khác đều ở độ tuổi ngoài năm mươi, thậm chí còn có nhiều ông lão ngoài sáu mươi tuổi, vốn không có người trẻ nào ở độ tuổi khoảng chừng hai mươi như Trình Kiêu.
Tất cả mọi người không khỏi nghi ngờ, một người trẻ tuổi như vậy, có thể có kỹ năng gì mà dám tham gia cuộc thi đấu Y Vương?
Trình Kiêu nhìn giám khảo, gật nhẹ đầu: "Là tôi, có chuyện gì sao? "
Lúc này, trên ghế giám khảo, ông Lưu nhìn Trình Kiêu, trên mặt lộ ra một chút tò mò.
"Tại sao cậu ta lại ở đây? Chẳng lẽ Thần Y mà phó hội trưởng Đường nhắc tới chính là cậu ta?!"
Hà Tây, một thần y trẻ tuổi, Trình Kiêu. Ông Lưu không còn nghi ngờ gì nữa, liền xác định thân phận của Trình Kiêu .
"Chẳng trách cậu ta có thể sáng tạo ra các nguyên liệu nấu ăn kỳ diệu như canh Đông y bồi bổ sức khỏe. Hóa ra cậu ta là người sáng tạo ra Thái Thanh khí châm!"
Trong đám người dần dần vang lên những giọng nói nghi ngờ: "Tên nhóc này có lai lịch gì? Cậu ta còn trẻ như vậy thì có thể có biết y thuật gì? "
"Không biết, không biết có phải dùng quan hệ để lăn lộn tới vị trí này không nữa! "
"Tôi thấy những người trong giới y học Hà Tây thật quá ẩu tả. Mang một thằng nhóc như vậy tới tham gia cuộc thi thì khác gì một trò đùa! " Một thầy thuốc bảo thủ trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu với vẻ mặt khinh thường.
Hầu như tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn Trình Kiều với ánh mắt khinh thường.
Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt u ám, anh ta liếc nhìn những người đang hành động quái gở ở xung quanh, đột nhiên cười chế nhạo: "Thằng nhóc này là con rể ở rể nhà họ Tôn. Cha vợ của nó đang điều hành một phòng khám nhỏ."
Lời nói của Cố Sinh Ngọc nhanh chóng lan truyền trong đám đông.
"Cái gì! Con rể ở rể của thầy thuốc ở một phòng khám nhỏ cũng dám tham gia cuộc thi đấu Y Vương! "
"Cậu ta xứng sao! "
Đám đông ngay lập tức trở nên phẫn nộ.
Khung cảnh ngay lập tức biến thành lộn xộn, trong mỗi cuộc thi đấu Y Vương, dù là thí sinh hay thầy thuốc đến tham quan, họ đều là những thầy thuốc nổi tiếng từ các nơi.
Con rể của một phòng khám nhỏ cũng đến tham gia cuộc thi đấu Y Vương, điều này đã vô hình hạ thấp địa vị của họ.
"Cuộc thi đấu Y Vương này đã thành cái gì vậy? Thuật sĩ giang hồ tụ họp sao! Con rể của một phòng khám nhỏ, làm sao xứng đáng đứng ở đây! "
"Tôi đề nghị đuổi cậu ta ra ngoài! "
"Đúng vậy, không chỉ tên nhóc này mà ngay cả những người trong giới y học ở Hà Tây nữa, cũng đuổi họ ra ngoài đi! Họ để một người như vậy tham gia cuộc thi đấu Y Vương, nhất định là muốn làm nhục chúng ta!"
Cha của Sở Minh Thành là Sở Vân Hoa khinh thường nhìn Trình Kiêu: "Cậu ta chính là thằng nhóc duy nhất đánh bại con ở Đại học Y Khoa Hà Tây? "
Sở Minh Thành xấu hổ, cúi đầu: "Đúng là vậy ạ, ba. "
Sở Nguyên Hoa hừ lạnh một tiếng: "Ba cũng không thấy thằng nhãi này có gì đặc biệt hơn người, hi vọng nó có thể đi tới cuối cùng"
Chỉ những người đi đến cuối cùng mới có đủ tư cách khiêu chiến với Y Vương đương thời, nếu thắng thì sẽ cướp lấy địa vị của Sở Nguyên Hoa và trở thành tân Y Vương.
Thượng Quan Thanh Thiền nhìn những người giễu cợt Trình Kiêu, trong lòng cười nhạo một tiếng: "Mấy người thích trông mặt mà bắt hình dong này thật ngoan cố, đợt lát nữa các người sẽ biết là đang tự vả mình. "
Thượng Quan Dược Thạch mở mắt ra, liếc nhìn Trình Kiêu, sau đó quay sang con gái mình: "Thiền nhi, con đã từng tiếp xúc với cậu ta, con cảm thấy thực lực của cậu ta như thế nào? "
Thượng Quan Thanh Thiền nghiêm túc nói: "Con nghĩ cậu ta sẽ là đối thủ mạnh của ba! "
Thượng Quan Dược Thạch quay đầu nhìn Trình Kiêu, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Thật sao? Ba rất mong đợi được gặp cậu ta đấy! "
Nghe thấy tiếng rống giận của những người đó trong đại sảnh, Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.
"Hừm, những người này thật quá đáng. Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng thấy Thần y Trình, làm sao biết y thuật của Trình Kiêu không tốt? " "Thật ra, lẽ nào lại như vậy! "
Vẻ mặt Trình Kiêu dửng dưng, anh hoàn toàn không có ý định để ý tới những người này, đợi lát nữa sẽ dùng sự thật để buộc những người này phải im miệng. Giám khảo quát một tiếng: "Yên lặng!"
"Đây là cuộc thi đấu Y Vương, không phải nơi bán thức ăn!"
"Xác minh thân phận của Trình Kiêu đã hoàn tất, người tiếp theo, Vương Nguyệt Hoa! "
Người trong đại sảnh lần này đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt nhìn Trình Kiêu lại càng thêm khinh thường.
Xem ra vừa rồi bị giám khảo mắng, bọn họ đều thầm trách cứ Trình Kiêu.
Điểm danh kết thúc, còn năm phút nữa sẽ đến chín giờ.
Giám khảo dõng dạc tuyên bố: "Còn năm phút nữa, bây giờ là thời gian cho mọi người chuẩn bị, vòng đầu tiên sẽ chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ! "
Nhìn giám khảo đi trở về phía sau bàn, phía dưới lại bắt đầu một tràng thảo luận mới.
"Hừ, tôi nghĩ thằng nhãi Trình Kiêu kia còn không thể qua được vòng đầu tiên!"
"Ha ha, chuyện đó mà còn cần phải nói sao? Con rể của một phòng khám nhỏ, có thể có bản lĩnh gì chứ!"
"Không thì chúng ta đặt cược đi? Tôi sẽ là nhà cái, cược rằng Trình Kiêu không thể thông qua vòng đầu tiên!"
"Vậy tôi đặt cửa cậu ta không qua được vòng đầu tiên!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!