Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

 

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền cũng kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu với ánh mắt không thể tin được. 

Họ tiếp xúc với Thái Thanh khí châm còn sớm hơn Cốc Thiên Sơn, sự sùng bái của họ đối với Thái Thanh khí châm cũng không kém gì Cố Thiên Sơn. 

Vì vậy, sau khi biết Trình Kiêu là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm, họ bị đả kích không hề nhẹ. 

Đương nhiên, trong đó cũng có người biết Trình Kiêu là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm, ví dụ như Tôn Đại Hải, còn có hai vị bác sĩ của Hà Tây. 

Tuy nhiên, họ hoàn toàn không thể chen vào nói được, lấy thân phận của mình, dù có nói ra thì cũng chẳng ai tin. Ngược lại, còn bị mọi người coi là nói khoác rồi chế giễu. 

Chỉ cần người có thân phận như ông Lưu nói ra, mọi người mới có thể tin. 

Lần này, tất cả mọi người đều nhìn Trình Kiêu với vẻ kính sợ. 

Hội trưởng Lưu dường như thấy mọi người vẫn chưa đủ kinh ngạc, liền nhìn về phía Cốc Thiên Sơn, lặp lại lời nói: "Ông Cốc, chứng cứ này đã đủ chưa?" 

Sắc mặt Cốc Thiên Sơn đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, xấu hổ cùng phẫn nộ đáp: "Đủ rồi!" 

"Tôi không còn gì để nói về việc thua người sáng lập ra Thái Thanh khí châm. Tuy nhiên, cho dù cậu ta sử dụng Thái Thanh khí châm, thì không thể không gây ra bất kỳ tổn hại cho cơ thể bệnh nhân!" 

Lần này lại quay lại chủ đề vừa rồi, có vẻ như Cốc Thiên Sơn vẫn không phục! 

Ông Lưu cầm lấy bản ghi chép điều trị của Trình Kiêu, nhìn Cốc Thiên Sơn: "Không biết mọi người có phát hiện ra không, lúc cậu Trình chữa trị cho ông cụ và đứa nhỏ, kỹ thuật đột nhiên chậm lại. Đặc biệt là đứa nhỏ kia, cậu Trình cũng dặn dò cậu bé sau khi trở về cần bổ sung thêm một vài chất dinh dưỡng. 

Mọi người rơi vào trầm ngâm. 

"Hình như có chuyện như vậy! Lúc đó tôi còn tưởng rằng cậu nhóc kia làm điều thừa? Chẳng lẽ trong đó còn có bí mật gì sao?" 

"Đúng vậy, tôi cũng có chút ấn tượng. Lúc đó tôi cười nhạo y thuật kém cỏi của cậu ấy, nên mới bảo đứa nhỏ về bổ sung dinh dưỡng" Cốc Thiên Sơn ủ rũ nhìn ông Lưu nói: "Đúng là có chuyện như vậy" 

"Đây chính là chỗ cao siêu của cậu Trình! Khi chữa trị cho ông lão và đứa nhỏ, kỹ thuật của cậu ấy đều rất nhẹ nhàng, ít gây tổn thương cho cơ thể. Vốn dĩ chỉ cần ba phút là chữa được bệnh, nhưng cậu ấy dùng đến mười phút” 

"Đặc biệt là đứa nhỏ, cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, dùng phương pháp điều trị nhẹ nhàng nhất, có thể làm tăng khả năng miễn dịch của cơ thể. 

"Tuy nhiên, khi cậu Trình điều trị cho ba thanh niên kia, cậu ấy sử dụng phương pháp mạnh mẽ nhất và hiệu quả nhất, để ba người thanh niên có thể khỏe lại càng sớm càng tốt." 

Vừa nói xong, ông Lưu dừng một chút, sau đó liếc nhìn mọi người đang khó hiểu: "Tại sao cậu Trình lại đối xử khác nhau giữa bệnh nhân? Mọi người có biết tại sao không?" 

Mọi người đều cúi đầu suy tư, trong lòng mỗi người đều mơ hồ có đáp án, nhưng giống như trong sương mù, vẫn không rõ lắm, cũng không nói ra được tại sao. Ông Lưu tự mình đưa ra câu trả lời: "Đó là bởi vì cậu Trình đã cân nhắc mọi thứ khi chữa trị cho bệnh nhân!" 

"Ba người thanh niên kia đang ở độ tuổi khỏe mạnh, thân hình cường tráng. Cho dù là dùng kim mạnh nhất, họ cũng có thể chịu đựng được. Hơn nữa những người trẻ tuổi như bọn họ chính là trụ cột của gia đình. Họ không có thời gian để dưỡng bệnh, nếu không dùng kim mạnh nhất cho họ, họ vẫn sẽ mang theo bệnh tật mà tiếp tục làm việc. Cứ như vậy thì sẽ càng gây tổn hại cho cơ thể hơn. 

"Cậu Trình muốn chữa khỏi bệnh cho họ càng sớm càng tốt, để họ tiếp tục làm việc và nuôi sống gia đình. 

"Tuy nhiên, đứa nhỏ và ông cụ không được khỏe mạnh như những người trẻ kia, hơn nữa họ không có gánh nặng gia đình, vì vậy cậu Trình đã đưa ra phương pháp điều trị nhẹ nhàng, cố gắng làm ít tổn hại nhất cho cơ thể của họ. " 

"Đều là điều trị bệnh. Cái chúng tôi muốn là làm thế nào để chữa khỏi bệnh nhanh chóng, như vậy mới biểu hiện sự cao siêu trong y thuật của chúng tôi. Mà cậu Trình không 

chỉ điều trị bệnh cho bệnh nhân, mà còn cứu sống bệnh nhân!" 

"Một bác sĩ tài giỏi như vậy, ngoài cậu ấy ra thì còn ai có khả năng?” 

Ông Lưu nói xong, cả phòng đều im lặng, cực kỳ yên lặng, chỉ với câu nói đó, còn ai có khả năng? 

Nhiều người rơi vào trầm ngâm, dần dần, ánh mắt của họ đối với Trình Kiêu tràn đầy sự tôn kính. 

"Tôi đã từng nghe Thái sư phụ nói rằng, thời cổ đại, các vị tiên y chữa bệnh cho mọi người, chữa cho người nghèo không nhận tiền mà còn phát thuốc miễn phí. Người giàu thì đòi gấp đôi tiền để giúp người nghèo" 

"Tôi cũng phê phán kiểu hành xử này, đối với người nghèo thì là cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng đối với người giàu thì thật bất công.” 

"Nếu người nghèo bị dồn vào chân tường, họ nhất định phải vươn lên, vậy người giàu làm sao tồn tại được?" 

"Cho đến hôm nay, tôi rốt cục mới hiểu được. Hóa ra là y thuật không chỉ chữa bệnh cho con người, mà còn là cứu mạng!" 

"Y thánh, không phải y thuật siêu phàm, mà là tấm lòng bao dung và tầm nhìn cao cả của bác sĩ, mới được gọi là thánh!" 

"Không thể tin một người trẻ tuổi như cậu Trình đã có thể được so sánh với y thánh về trí tuệ và tầm nhìn!" 

Sở Vân Hoa đột nhiên đứng dậy cúi chào Trình Kiêu: "Thầy thuốc nhân ái, hôm nay tôi mới hiểu được ý nghĩa chân chính của bốn chữ này! Cậu Trình, cảm ơn đã chỉ dạy!” 

Đối với Sở Vân Hoa, Trình Kiêu ngược lại có phần thưởng thức, nhưng đáng tiếc đứa con trai của ông ta lại không chịu thua kém ai. 

Trình Kiêu vẫn không đứng dậy, nhưng hơi chắp tay, xem như là câu trả lời. 

Thượng Quan Dược Thạch chỉ khẽ cúi đầu trước Trình Kiêu, không nói lời nào. 

Trình Kiêu gật đầu coi như đáp lại. 

“Trình thần y, trước đây tôi đã mạo phạm, xin hãy tha thứ cho tôi!” Một ông cụ bước tới, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu với Trình Kiêu. 

Ngay lập tức, có người nhận ra đây chính là ông cụ trước đó vẫn luôn đả kích Trình Kiêu. 

"Trình thần y, tôi sai rồi, tôi không nên hiểu lầm cậu!" 

"Trình thần y, xin tha thứ cho sự lỗ mãng vừa rồi của tôi!" 

Ngày càng có nhiều bác sĩ tiến tới và cúi đầu trước Trình Kiêu. 

Trên thực tế, một nửa số người có mặt đã chủ động xin Trình Kiêu tha thứ. 

Nhìn hàng trăm bác sĩ cúi đầu trước mặt Trình Kiêu, toàn thân Tôn Đại Hải run lên vì kích động. 

Mỗi một người trong số những người này đều là bác sĩ nổi tiếng được săn đón trên khắp Á Tộc! 

Bây giờ, họ lại cúi đầu trước một người thanh niên mới hai mươi tuổi! 

Thật là vinh dự biết bao! 

Các bác sĩ trước đây chưa bao giờ có được vinh dự như vậy! 

Tôn Đại Hải không khỏi ưỡn ngực, không vì cái gì khác, bởi vì người thanh niên đáng kính kia chính là con rể của mình. 

Tuy nhiên, khi nghĩ đến mối quan hệ của mình với Trình Kiêu, ông ta không khỏi cảm thấy khó chịu và hối hận! 

Con rể mới hai mươi tuổi mà tài giỏi như vậy, đúng là xưa nay chưa từng thấy qua. 

Thế mà lại bị Tôn Đại Hải ông tự tay cự tuyệt ở ngoài cửa! 

Nếu hồi đó ông ta đối xử tốt hơn với Trình Kiêu, nếu lúc đầu ông ta ngăn cản việc Tôn Mạc ly hôn, thì bây giờ ông ta đã được hưởng tất cả những vinh dự này rồi! 

Càng nghĩ, Tôn Đại Hải càng cảm thấy hối hận trong lòng. 

Ninh Lan bật khóc vì xúc động: "Tiểu Kiêu thật tuyệt! Tôn Đại Hải, ông đã thấy chưa? Chính là ông không cần người con rể tài giỏi này!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!