Ông Lưu nhìn Trình Kiêu, cười nói: "Anh Trình, với tư cách đang thi Y Vương, anh có yêu cầu gì không?"
"Đương nhiên là phần thưởng giải nhất Y Vương, anh có thể chọn một bộ sách y học từ trong thư viện của hội y học dân tộc Á tộc rồi"
Lời nói vừa dứt, mọi người xung quanh hít thể trở nên gấp gáp hơn.
Trong thư viện của hội y học dân tộc Á tộc có rất nhiều bí mật, hoàn toàn không truyền ra bên ngoài.
Tôn Đại Hải cũng rất căng thẳng, ông sợ Trình Kiêu bị chiến thắng lu mờ quên chuyện mất của mình.
Trình Kiêu nhìn Hội trưởng Lưu, nói: "Tôi muốn thách đấu với thế gia trung y"
Cái gì!
Ông Lưu biến sắc nhìn Trình Kiêu không dám tin, đờ ra một lúc.
Mọi người xung quanh càng ồn ảo hơn!
"Không phải chứ, thách đấu với thế gia trung y!"
"Anh ta điên rồi hả?"
"Tên nhóc này, không phải bị chiến thắng vừa rồi làm ngu luôn rồi đó chứ! Thế gia trung y mạnh đến mức nào, anh ta chỉ là một Y Vương bình thường, bất kỳ một đệ tử biết y thuật trong thế gia trung y cũng có thể dễ dàng đè ép được cậu ta rồi!"
Đám người danh y này, vừa rồi còn ca tụng Trình Kiêu, sau khi nghe thế gia trung y xong lập tức ào ào trở mặt.
Như vậy chứng minh, ở trong lòng ít người tại đây, thế gia trung y đã được tôn sùng giống như thần!
Dường như, bất cứ ai cũng không thể thắng được thế gia trung y!
Mà ngay cả vẻ mặt của Hội trưởng Lưu cũng cứng lại, dán mắt vào Trình Kiêu rồi hỏi: "Anh Trình với tư cách của Y Vương, thực sự là có một cơ hội thách đấu với thế gia trung. Nhưng từ khi mở giải thi đấu Y Vương đến hơn mười mấy năm nay, chưa có người nào thách đấu với thế gia trung y cả!"
Đột nhiên, Hội trưởng Lưu sửa lời lại: "Không phải, cũng có một người đã từng thách đấu với thế gia trung y! Nhưng kết cục của người đó.."
Trình Kiêu hỏi: "Kết quả ra sao?"
Ông Lưu nói: "Rất thảm thương! Bị nhục nhã và chết ngay tại chỗ! Anh chắc chắn muốn thách đấu với thế gia trung y sao?"
Vẻ mặt của Trình Kiêu dửng dưng nói: "Tôi đến đây vì chuyện này"
Ông Lưu thở dài: "Tôi biết rất rõ, khi cậu quyết định chuyện gì đó thì rất khó lay chuyển. Được rồi, tôi đến thông báo cho người phụ trách của thế gia trung y!"
Nhìn ông Lưu rời đi, nơi này lại nháo nhào một lần nữa.
Trái tim của Tôn Đại Hải đang nhảy lên tới cổ họng, cuối cùng cũng có thể rơi lại trong ngực, Trình Kiêu vẫn còn niệm tình xưa, không quen tâm nguyện lớn nhất đời này của ông.
Tuy ông không có ôm hi vọng nhiều về chuyện Trình Kiêu thách đấu với thế gia trung y, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ông. Dù thế nào đi nữa, ông phải thử một lần!
Một cô gái xinh đẹp cao gầy mặc quần trắng, không để ai vào mắt đi đến trước mặt Trình Kiêu, lạnh lùng hỏi: "Cậu chắc chắn muốn thách đấu với thế gia trung y à?"
Thượng Quan Thanh Thiền là hoa khôi khoa y học đại học Bắc Kinh, một thiên chi kiều nữ.
Trình Kiêu chỉ liếc cô ta một cái, rồi dời ánh mắt đi, thờ ơ hỏi: "Có gì không được?"
Thượng Quan Thanh Thiền rất tự tin với nhan sắc của mình, nhưng trước mặt Trình Kiêu, lần đầu tiên cô ta cảm thấy tự ti.
"Thế gia trung y rất mạnh mẽ, cha tôi cũng từng gặp một người trong thế gia trung y, lúc đó cha tôi còn rất sợ người đó. Nhưng sau này mới biết được, người đó chỉ là một
nhân vật nhỏ không có danh tiếng trong thế gia trung y.
"Có lẽ cậu thấy mình giỏi Thái Thanh khí châm nhất, nhưng ở trong mắt thế gia trung y hoàn toàn không là cái đách gì đâu"
Trình Kiêu khó hiểu nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi: "Thế thì sao?"
Thượng Quan Thanh Thiền nghiêm túc nhìn Trình Kiêu một lúc, rồi xoay người rời đi còn kéo theo một làn gió thơm.
Cô ta biết rằng, thanh niên này nhỏ hơn cô ta một tuổi, ngoan cố đến đáng sợ!
"Hừ, thằng này đúng là không biết điều! Mình bị cái quỷ gì, tại sao phải khuyên ngăn hắn chứ?" Thượng Quan Thanh Thiền âm thầm rủa trong lòng.
Thương Quan Thanh Thiền rời đi, Sở Vân Hoa đột nhiên cử động.
Sở Minh Thành nhíu mày, khó hiểu gọi: "Cha, cha đang...
Sở Vân Hoa liếc anh ta, rồi thở dài một hơi: "Con trai, đợi đến lúc nào đó con có thể nhìn xa hơn một chút, không thấy mỗi cái lợi trước mắt, có lẽ lúc đó con mới có thể học được Đoạt Mệnh thần châm!”
Nói xong, vẻ mặt của Sở Vân Hoa hiện lên thất vọng đi đến chỗ Trình Kiêu.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người của Sở Vân Hoa.
"Y Vương khóa trước đang muốn làm gì đấy? Chẳng lẽ, cũng muốn đến khuyên ngăn Trình Kiêu sao?"
"Không thể nào, Trình Kiêu cướp ngai vàng Y Vương của ông ta, ông ta nên hận Trình Kiêu mới đúng chứ?"
"Hừ, đám nhỏ tầm nhìn hạn hẹp các người, Sở Vân Hoa có thể ngồi trên ngai vàng của Y Vương, thì làm sao tầm nhìn nông cạn như các người được!"
"Trình Kiêu cũng là Y Vương rồi, nếu lát nữa cậu ta thua quá khó coi thì thể diện của toàn bộ giới y học cổ truyền của Á tộc chúng ta sẽ mất hết"
"Anh Vương nói rất phải, trên người của Trình thần y gánh vác cả vinh dự của giới y học cổ truyền của Á tộc. Dù có thua, cũng không thể thua quá mất mặt được."
Có rất nhiều người hy vọng Trình Kiêu đừng có thua đến mất hết mặt mũi, nhưng không ai nói Trình Kiêu có thể thắng được.
Do đó thấy được, dường như không có bất cứ ai tin chắc Trình Kiêu thách đấu thắng thế gia trung y.
Sở Vân Hoa đi đến đối diện Trình Kiêu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Kiêu. Ông ta không khuyên Trình Kiêu từ bỏ, mà chỉ nói: "Tôi có biết chút ít, có lẽ sẽ có chỗ dùng cho cậu"
Trình Kiêu đã không định nghe, trong mắt anh dù là thế gia trung y có kỹ năng rộng lớn như trời, thì anh chỉ cần dùng y thuật tiến bộ hơn địa cầu hơn trăm năm, đã có thể nghiền nát rồi.
Nhưng anh cũng không đành từ chối ý tốt của Sở Vân Hoa.
Sở Vân Hoa thấy Trình Kiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, ông ta mới nghiêm túc nói: "Y thuật mạnh nhất của thế gia trung y, có lẽ không phải là y thuật hay châm cứu thuật, mà là đan thuật!"
"Lúc trước, tôi may mắn nghe được hai người có tài trong thế gia trung y nói chuyện, họ nói rằng y thuật chỉ giúp cho người ta giảm đau ốm đi, còn châm chứu chỉ xua đuổi bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn của người khác, vậy nên chỉ có đan thuật mới có thể cứu người chết sống lại"
Ánh mắt của Trình Kiêu hơi cử động: "Đan thuật sao? Nếu như thuật luyện đan này có thể luyện được loại linh đan cao cấp nhất, thì đúng là có thể cứu người chết sống lại. Nhưng với sức mạnh của thế gia trung y, e là làm không được thôi!"
Nếu như là bác sĩ khác, chắc sẽ không có cách nào lấy được đan thuật của thế gia trung y, nhưng Trình Kiêu là Đại dế Thương Sinh cai trị mười nghìn thế giới, tuy anh không mạnh nhất về thuật luyện đan, nhưng khắp trong mười nghìn tộc tu tiên, cũng chỉ có rải rác mấy người vượt qua anh.
Những thuật luyện đan ở địa cầu này, hoàn toàn không làm anh để ý.
Sở Vân Hoa thấy Trình Kiêu đang suy nghĩ, ông ta vừa ôm quyền vừa nói: "Hy vọng có thể giúp ích cho cậu!"
Nói xong, ông ta xoay người về lại chỗ ngồi.
"Cảm ơn" Đợi Sở Vân Hoa đi một nửa đường, Trình Kiêu mới lờ mờ nói ra một câu.
Bước chân của Sở Vân Hoa khựng lại, ông ta không quay đầu rồi bước nhanh về chỗ hơn.
"Để tôi xem kẻ nào không có mắt, dám thách đấu thế gia trung y chúng tôi?" Người còn chưa tới, đã có một giọng nói khinh thường của người trẻ tuổi truyền từ bên ngoài vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!