Cuồng vọng, ngạo mạn, vênh váo độc đoán!
Tất cả những từ này cộng lại cũng không đủ để diễn tả sự cuồng ngạo của Tôn Minh Hạo!
Những bác sĩ hiện đang ở đây đều là danh y từ khắp các nơi của Á tộc. Thế nhưng, lại không có một ai dám đứng ra trách móc Tôn Minh Hạo.
Hai người thanh niên bên cạnh Tôn Minh Hạo nhìn mọi người tuy giận mà không dám lên tiếng, ban đầu nét mặt còn có vẻ hơi lo lắng, ngay lập tức đã không còn lo ngại gì. Nhìn một đám danh y tuổi tác ngang ngửa với ông nội mình, họ nở nụ cười đầy khinh thường.
Ông Lưu đi tới, đứng trước mặt Tôn Minh Hạo, nói bằng gương mặt không cảm xúc: “Y Vương có một cơ hội khiêu chiến với thế gia trung y, đây là quy tắc, cậu không có quyền công kích, chê trách.
Tôn Minh Hạo cười nói như thế mình chẳng làm gì sai: “Tôi có công kích các người hả? Làm gì có đâu, hình như những gì tôi nói đều là sự thật mà!”
“Lẽ nào chỉ mấy cái loại như các người, mà cũng đòi khiêu chiến với thế gia trung y? Nào nào nào, để tôi xem xem, cái mà các người gọi là Cuộc chiến Y Vương, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể lấy khí ngự châm!”
Tôn Minh Hạo vô cùng ngông cuồng, anh ta biết rõ những người này đều là người thường, sao có thể tu luyện được chân khí? Lại dùng lời lẽ như vậy để đả kích mọi người, quả thực là một tên khốn nạn.
“Hừ!”
“Khinh người quá đáng!”
“Thế gia trung y quá ngạo mạn!”
Những danh y trong phòng khách, ai ai cũng thổi râu méo, mắt trợn to, ào ào chỉ trích Tôn Minh Hạo.
Thế nhưng, vẫn không có một ai dám đứng ra.
Tuy Tôn Minh Hạo cuồng vọng, nhưng lời hắn nói là đúng! Nơi này có nhiều người như vậy, người có thể lấy khí ngự châm, ngoại trừ Trình Kiêu, thì chẳng còn ai hết.
Cũng khó mà trách thế gia trung y không coi những bác sĩ trần tục này ra gì, vẫn luôn cao cao tại thượng như thần thánh, suy cho cùng cũng là do thực lực của nhà người ta mạnh.
Tôn Minh Hạo híp mắt, liếc nhìn những danh y đang trào dâng lòng căm phẫn bằng vẻ mặt coi thường, không nhịn được mà phất tay: “Thôi được rồi thôi được rồi, đừng nói mấy thứ vô dụng kia nữa. Tôi cũng đứng ở đây rồi, nếu trong các người ai có năng lực, có thể bắt đầu so tài với tôi”
“Nếu không có, vậy thì để người khiêu chiến bắt đầu trước, để tôi xem xem ai to gan đến vậy!”
Không ai dám bước lên, bước lên có khác nào tự rước nhục chứ?
Ở bên dưới mắng mấy câu cho bõ tức một chút thì không nói làm gì, ai ngu mà xông lên chìa mặt ra cho thằng ranh Tôn Minh Hạo này vả chứ?
Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Minh Hạo, Tôn Đại Hải kéo tay Ninh Lan, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Chúng ta qua đó
đi!"
“Được!” Ninh Lan nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Tôn Đại Hải, đi cùng ông.
Tâm nguyện cả đời của Tôn Đại Hải, có thể thực hiện được hay không, còn phải xem lúc này đây.
Tôn Minh Hạo không nhận ra Tôn Đại Hải, lúc Tôn Đại Hải bị trục xuất khỏi gia tộc, anh ta mới năm sáu tuổi. Đã qua nhiều năm như vậy, ngay cả Tôn Đại Hải, ban nãy cũng đã mất rất nhiều công sức mới có thể thốt lên tên của Tôn Minh Hạo.
Điều này là nhờ thời niên thiếu Tôn Đại Hải yêu thương Tôn Minh Hạo nhất, nên mới có thể nhận ra.
Nhưng mà Tôn Minh Hạo lại không nhận ra Tôn Đại Hải.
Thấy Tôn Đại Hải nắm tay Ninh Lan đứng trước mặt mình, Tôn Minh Hạo hơi ngạc nhiên, điệu bộ khinh thường, hỏi: “Ông chính là người khiêu chiến?”
“Sao tôi lại thấy ông cứ quen quen nhỉ?"
Mọi người xung quanh thấy vợ chồng Tôn Đại Hải tự nhiên đứng ra, ai nấy đều kinh ngạc, nhìn hai người bằng ánh mắt ngờ vực.
“Hai người này là ai? Sao lúc này lại đứng ra? Này chẳng phải là tự rước nhục sao?”
Tôn Đại Hải cố đè nén sự kích động trong lòng, giọng run run, nói: “Minh Hạo, con nhìn kỹ một chút, có nhớ chú không? Chú là chú ba của con này!”
Đầu tiên Hạo Minh Hạo hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng cười ha ha, nói: “Thì ra ông chính là ông chú ba ăn hại không thể tu luyện được chân khí mà bị đuổi ra khỏi gia tộc kia!”
“Này, hai cậu, chẳng phải vẫn luôn kêu gào đòi xem chú ba ăn hại là ai sao? Bây giờ mau nhìn đi!”
Hai người thanh niên phía sau quả thực dùng ánh mắt như đang xem khỉ trong vườn bách thú để quan sát Tôn Đại Hải từ đầu đến chân.
“Hóa ra ông chính là ông chú ba ăn hại của bọn này, chậc chậc, trông cũng chẳng ra sao cả nhỉ? Bảo sao bị đuổi ra khỏi gia tộc. Đáng đời!”
Lạnh lùng, tàn nhẫn, coi thường, Tôn Đại Hải không thể tin được, những ánh mắt cay nghiệt này, vậy mà lại đến từ chính những đứa cháu của ông.
Một trong số đó còn là đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất.
Trái tim Tôn Đại Hải chợt nhức nhối, ánh mắt khi nhìn Tôn Minh Hạo tràn ngập đau buồn, ngón tay run run chỉ vào hắn, khẽ gầm lên: “Minh Hạo, khi con còn bé, chú là người thương con nhất. Từ năm con ba tuổi đến lúc năm tuổi, toàn là chú bế con, chơi với con. Sao con có thể đối xử với chú như vậy chứ?”
Nét mặt Tôn Minh Hạo chỉ toàn sự ghét bỏ, nói: “Phì! Ông không nhắc đến còn đỡ, bây giờ ông nói ra, tôi mới hiểu, y thuật của tôi nhiều năm rồi mà không tiến bộ, chắc chắn là vì bị vận đen của ông ảnh hưởng!”
“Bây giờ hễ tôi nghĩ đến lúc còn nhỏ từng bị loại ăn hại như ông bế, cả người tôi đã nổi hết da gà lên, tởm chất mất thôi!”
Tôn Đại Hải chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi chảy dọc xuống theo khóe môi.
“Đại Hải, anh, anh sao thế này?” Ninh Lan sợ tới mức mặt tái đi, sốt sắng hỏi.
Trình Kiêu liếc nhìn Tôn Đại Hải một cái, sau đó quay mặt đi.
Tôn Đại Hải giơ một tay lên, khàn khàn nói: “Anh không sao.
“Không sao thì tốt rồi.” Ninh Lan thở dài một hơi.
Sau đó, Ninh Lan chợt nhớ đến kẻ đầu sỏ, bà trừng Tôn Minh Hạo, quát: “Cái đứa vô giáo dục nhà cậu, nói chuyện với bậc cha chú kiểu đấy à? Bất kể ra sao, ông ấy cũng là chú ba của cậu, thế mà cậu lại dùng những lời lẽ ác độc như vậy để công kích chú ba của cậu, trong khi chú ba cậu vẫn luôn mong mỏi được trở về gia tộc.
“Tôi thấy một gia tộc có thể sinh ra đứa trẻ vô giáo dục như này, chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, không về cũng chả sao!”
“Anh Hạo, bà ta chửi anh là vô giáo dục kìa!” Cậu thanh niên phía sau hết sức kinh ngạc, mách lẻo với hắn.
Tôn Minh Hạo lập tức đổi sắc, sầm mặt lại: “Cái con mụ chanh chua này, bà chửi ai vô giáo dục cơ? Tôi thấy bà chán sống rồi đấy!”
Nói xong, định tát Ninh Lan một cái.
“Dừng tay!” Tôn Đại Hải vô cùng hoảng sợ, tuy rằng ông không thể tu luyện võ đạo, nhưng ông vẫn có thể nhìn ra, một cái bạt tai này của Tôn Minh Hạo chứa đầy giận dữ, còn kèm theo chân khí, Ninh Lan là một người phàm tục, sao có thể chịu nổi?
Những người xung quanh cũng thầm chửi rủa, con cái của thế gia trung y thực sự rất quá đáng.
Ngay cả một người phụ nữ cũng không tha!
Khi cái bạt tai kia sắp tát lên mặt Ninh Lan, mọi người chỉ thấy trước mắt có một bóng đen lóe lên.
Một bàn tay thon gầy trắng nõn giữ chặt lấy cổ tay Tôn Minh Hạo.
“Anh đúng là rất vô giáo dục!” Mặt Trình Kiêu không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng.
Trình Kiêu vốn không muốn quan tâm đến chuyện của nhà họ Tôn, nhưng Tôn Minh Hạo lại ra tay với Ninh Lan, thế thì anh phải nhúng tay vào.
“Tiểu Kiêu!” Ninh Lan mừng rỡ, bà cảm thấy sợ hãi như thể vừa tìm được đường sống trong cõi chết.
Tôn Minh Hạo kinh hãi: “Quái lạ thật, thế mà mình lại không nhìn thấy tên này hành động lúc nào!”
Nhưng, Tôn Minh Hạo không phục, chân khí trong cơ thể toàn bộ bùng nổ, trực tiếp xông về phía bàn tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!