“Đánh rắm à! Tôi đây còn cần cậu dạy sao!" Tôn Minh Hạo tức giận.
Cố gắng vùng vẫy hết sức để thoát ra nhưng vẫn không di chuyển được.
Tôn Minh Hạo lo lắng: "Tên nhãi này, buông tay ra!"
Nhiều người có mặt không hiểu lắm về sức mạnh của các võ giả, nhưng bọn họ có thể thấy Trình Kiêu dường như đang chiếm thế thượng phong. “Xin lỗi bà ấy” Trình Kiêu dửng dưng nhìn Tôn Minh Hạo.
Tôn Minh Hạo cười nhạo: "Nằm mơ đi! Các người như con kiến hôi mà cũng xứng để thế gia trung y xin lỗi các người sao?"
Trình Kiêu cũng không tranh luận với anh ta, bắt đầu tăng thêm sức lực.
"Á!"
Tôn Minh Hạo hét thảm một tiếng, một người trước giờ quen sống trong nhung lụa như anh ta hoàn toàn không thể chịu nỗi chút khổ sở này.
“Buông tôi ra, có tin tôi giết cậu hay không!” Tôn Minh Hạo gầm lên với vẻ mặt đầy hung tợn.
“Xin lỗi!” Giọng Trình Kiêu đều đều, rồi lại tiếp tục lặp lại hai chữ vừa rồi.
“Nằm mơ đi!” Tôn Minh Hạo đau đớn đến nỗi biến sắc nhưng vẫn không chịu xin lỗi.
Những người xuất thân từ thế gia trung y từ xưa đến nay đều ăn trên ngồi trước. Nếu để anh ta xin lỗi một người phụ nữ phàm tục thì còn khó chịu hơn là lấy để giày đập vào mặt anh ta!
Trình Kiêu tiếp tục tăng thêm sức lực, nếu không phải Tôn Minh Hạo cũng là một võ giả thì hiện giờ tay của anh ta đã bị gãy lìa rồi.
Mọi người xung quanh đều âm thầm toát mồ hôi hột, ngay cả ông Lưu cũng có hơi căng thẳng. Cho dù Tôn Minh Hạo có kiêu ngạo và thô lỗ đến đâu đi nữa thì anh ta vẫn là người của thế gia trung y, nếu Trình Kiêu làm anh ta bị thương thì dù có gộp tất cả mọi ở đây lại cũng không gánh vác nổi!
Tuy nhiên, những lo lắng của mọi người rất không cần thiết.
Loại cậu ấm chưa từng chịu khổ như Tôn Minh Hạo chỉ chống đỡ được một hơi, hễ anh ta thở ra hơi đó thì ý chí của anh ta sẽ như bờ sông bị lũ cuốn trôi chảy băng băng đi ngàn dặm.
"Dừng lại, dừng lại, tôi xin lỗi!"
Tôn Minh Hạo không còn chút sức lực nào đau xót gào lên.
Sau đó Trình Kiêu mới chịu buông tay ra, Tôn Minh Hạo tức tốc rút tay về, kinh hãi trừng Trình Kiêu.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, quần áo của anh ta đều ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh.
“Xin lỗi!” Tôn Minh Hạo cúi đầu nhanh chóng nói một câu với Ninh Lan .
Lúc anh ta cúi đầu xuống, hai mắt Tôn Minh Hạo đã đỏ cả lên, như thể anh ta đã phải chịu một sự sỉ nhục cực lớn.
Tôn Minh Hạo thầm thề trong lòng: "Tên nhãi kia, mày nhất định sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay của mình! Tao thề!"
Khi ngẩng đầu lần nữa, Tôn Minh Hạo vội vàng ngồi trở lại chỗ của ông Lưu, lạnh lùng nhìn ông Lưu, hỏi: "Y Vương của các ông đâu? Không phải muốn thách đấu với thế gia trung y của chúng tôi sao? Kêu ông ta ra đây!" "
Ông Lưu đáp: "Cậu đã gặp Y Vương rồi đấy"
Tôn Minh Hạo thầm nguyền rủa trong lòng một câu: "Thế mà tên nhãi này lại là Y Vương thật!"
"Vậy thì được, nếu cậu đã là Y Vương vậy hãy so trình độ với tôi đi. Nói đi, cậu muốn so như thế nào?" Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu nói, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia
kiêng dè.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Tôn Minh Hạo, anh ta nói rằng muốn so tài y thuật với Trình Kiêu. Nhấn mạnh đến hai chữ y thuật như vậy rõ ràng là vừa rồi bị một chiêu kia của Trình Kiêu dọa cho hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều có hơi khinh thường, người của thế gia trung y chỉ là mấy tên mềm nắn rắn buông mà thôi.
Tuy nhiên, không một ai dám đánh giá thấp y thuật của thế gia trung y cả.
Ông Lưu đích thân cất lời nhắc nhở: "Anh Trình, thế gia trung y học có y thuật xuất sắc, anh là người thách thức nên có quyền chủ động, có thể lựa chọn loại y thuật mình tinh thông nhất!"
Sở Vân Hoa cũng nói: "Phương diện yếu nhất của thế gia trung y hẳn là thuật châm cứu.
Những người xung quanh cũng hét lên: "Y Vương, người cứ chọn Thái Thanh khí châm đi! Cho dù có so với thế gia trung y cũng sẽ không kém cạnh!"
Cốc Thiên Sơn cười nhạo nhưng không nói lời nào: "Hừ, căn cơ của thế gia trung y là thứ mà các bệnh viện bình thường như các người có thể đoán được sao!"
Trình Kiêu như thể không nghe thấy lời khuyên của mọi người, mặt không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thèm coi trọng Tôn Minh Hạo: "Tuỳ tiện đi."
Mọi người nhất thời không nói nên lời!
"Vị Y Vương mới này vẫn ngạo mạn như xưa!"
"Đây là người đầu tiên dám nói tùy tiện với người của thế gia trung y đấy"
Chủ tịch Lưu và Sở Vân Hoa cau mày, Trình Kiêu quả thật quá cứng đầu.
Bây giờ người mà anh đối mặt không phải là y giả bình thường, mà là một gia tộc ẩn thế đầy bí ẩn mà quyền lực, thế gia trung y!
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể lo lắng suông, bọn họ đã từng lĩnh ngộ qua sự cứng đầu của Trình Kiêu rồi, bọn họ không thể thay đổi được thái độ của Trình Kiêu.
Tôn Đại Hải cả kinh, đây là cơ hội duy nhất của anh nên anh đừng làm hỏng đấy.
"Tiểu Kiêu, cháu nhất định phải thận trọng, nhất thiết đừng coi thường đối thủ địch! Căn cơ của thế gia trung y hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cháu.
Khuôn mặt Tôn Minh Hạo thoáng qua vẻ vui mừng như điên: "Tên nhãi này thật kiêu ngạo đến cực điểm! Mình còn lo anh ta sẽ chọn một loại y thuật mà mình không giỏi,
không ngờ hắn ta lại thực sự giao quyền chủ động cho mình!"
Tôn Minh Hạo vội vàng nói: "Tên nhãi kia, đây là do cậu yêu cầu đấy nhé, nếu thua cũng đừng trách tôi!"
"Nếu bọn họ đã kêu cậu chọn châm cứu vậy thì tôi sẽ chiều theo ý của cậu. Để tránh có người nói thế gia trung y của chúng tôi thắng không đẹp!"
Tôn Minh Hạo như thể không kịp chờ đợi thêm nữa, sợ Trình Kiêu sẽ đột nhiên hối hận.
Trình Kiêu nhẹ giọng đáp: "Được thôi."
Cái kiểu thái độ nhạt nhẽo đó như thể không phải đang đối mặt với thế gia trung y mà chẳng khác gì đang nhìn con chó con mèo.
Tôn Minh Hạo mừng rỡ nói: "Được!"
"Các người đều nhìn thấy là cậu ta tự mình nói rồi đấy nhé."
"Vậy thì bắt đầu thôi!"
Ôi chao...
Tôn Đại Hải và mọi người thở dài một hơi, giống như đang thấy tiếc nuối cho Trình Kiêu.
Ông Lưu bước lên trước nhìn Trình Kiêu, nghiêm túc nói: "Theo quy định, Y Vương có thể khiêu chiến ba trận với những người gác cổng của thế gia trung y, chỉ cần có thể thắng được hai trận trong số đó là sẽ coi như chiến thắng!"
"Theo thỏa thuận miệng của hai bên, trận đầu tiên chính là thuật châm cứu. Hai bên còn có gì cần bổ sung không?"
Trình Kiêu nhàn nhạt đáp: "Không có"
Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu lộ ra một tia cười nhạo: "Không có"
Ông Lưu bèn nói: "Tôi tuyên bố trận đầu tiên sẽ bắt đầu ngay bây giờ"
Cách tốt nhất để làm chứng cho cuộc so tài về y thuật chính là sử dụng bệnh nhân để làm chứng.
Có rất nhiều bệnh nhân đã được chuẩn bị trước cho cuộc thi Y Vương, hơn nữa còn được chia theo cấp bậc. Lần này đã chuẩn bị sẵn một số bệnh nhân bệnh nặng, tất cả đều là bệnh nan y.
Vừa vặn có thể điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y thông qua trận so tài này.
Bệnh nhân được nhân viên đẩy ra bằng giường bệnh mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, theo chẩn đoán của nhiều bác sĩ, ông ta tối đa chỉ sống được mười ngày.
Ông Lưu giới thiệu sơ qua về tình hình của bệnh nhân với hai người, rồi nói: “Vậy giao lại cho hai người đó.
Trình Kiêu đi tới xem xét bệnh nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!