Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

 

Người bệnh không phản bác, chỉ cười khổ, không ai thấy được nỗi bi thương sâu trong mắt ông. 

Tất cả mọi người tức giận trừng mắt hô to gọi nhỏ tên Tôn Minh Hạo, thân là bác sĩ mà đi đả kích bệnh nhân của mình thì đúng là quá lạnh lùng rồi! 

Sắc mặt của ông Lưu trở nên khó coi, nói: "Không cần các người phải chữa khỏi cho bệnh nhân nhưng giúp họ giảm đau, kéo dài mạng sống của họ là nghĩa vụ của người làm bác sĩ." 

Tôn Minh Hạo ngả ngớn: "À thế à, ông nên nói sớm hơn chứ!" 

"Tôi làm luôn nhé!" 

Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu, xem anh có ý kiến gì không. 

Trình Kiêu không có phản ứng gì, Tôn Minh Hạo nói: "Không nói là đồng ý đấy nhé" 

Nói xong thì thì đi đến trước giường bệnh. 

Tôn Minh Hạo lấy ra một cái hộp đựng châm bạc, dùng cồn khử độc rồi lướt nhìn mọi người, lộ ra nụ cười khinh miệt. 

"Nhìn cho kỹ đây!" 

Tôn Minh Hạo đắc ý nói một câu, tay phải cầm lên một cây trâm dài, đâm vào kinh mạch ở gan bệnh nhân. 

"Ông ta bị ung thư gan, gan là cơ quan chuyển hóa chất độc chính của cơ thể, gan bị tổn thương, nhiều độc tố không được xử lý đã tạo thành khối u. 

"Tôi châm cứu phần kinh mạch ở gan kích thích chức năng ở đó, tuy không thể xử lý triệt để tế bào ung thư nhưng tôi có thể cho ông ta sống thêm hai tháng nữa. 

Tôn Minh Hạo ngoài miệng nói chuyện nhưng thao tác lại không hề cẩu thả. 

Châm bạc của anh là loại đặc chế, dài hơn bình thường. 

Thao tác của anh cũng vô cùng cổ quái, mỗi một lần đâm vào lại cực kỳ chậm, giống như có một bức tường chắn phía trước ngăn không cho châm xuyên qua da. 

Các bác sĩ ở đó đều nghi hoặc, không hiểu gì cả, lần đầu tiên họ chứng kiến kiểu châm cứu này. 

Nhưng ông Lưu với Sở Vân Hoa dường như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc. "Đây là Thái Dĩ Thần Châm thất truyền đã lâu!" 

"Cử trọng nhược khinh(1), đại khai đại hợp, đây là Thái Dĩ Thần châm Thiêu sơn hỏa(2)!” 

(1)Nâng vật nặng một cách nhẹ nhàng, ý chỉ là thoải mái trước một vấn đề khó khăn. 

(2)Thuật châm cứu gây cảm giác nóng ấm ở chỗ châm 

Ngay sau đó, tốc độ của Tôn Minh Hạo càng lúc càng nhanh, một cây vừa đâm xuống phải mất mười phút mới rút ra, đâm một cây ở giữa khiến người khác cực kỳ khó hiểu. Sở Vân Hoa trầm giọng: "Thái Dĩ Thần châm, Thấu tận tâm can! 

"Thật không ngờ, người Trung y thế gia cuồng vọng như vậy mà có bản lĩnh thật!" 

"Chỉ bằng bộ Thái Dĩ thần châm này mà ai ở đây cũng không sánh được!" 

Nói xong, Sở Vân Hoa lo lắng nhìn Trình Kiêu. 

Trình Kiêu vẫn lạnh nhạt như trước, đứng im một chỗ, khinh thường liếc nhìn Tôn Minh Hạo. 

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tôn Đại Hải giật giật, hai bàn tay nắm chặt vào nhau: "Thái Dĩ thần châm! Thế mà lại là Thái Dĩ Thần châm! Cái này có thành trở ngại cho Trình Kiêu không đây?" 

Thân là người nhà họ Tôn, tuy không thể học được y thuật của gia tộc nhưng ông biết quá rõ địa vị của Thái Dĩ thần châm Hạ gia. 

Đó là đỉnh cao của châm cứu. 

Không nghĩ tới Tôn Minh Hạo tuổi còn trẻ mà đã thuần thục Thái Dĩ thần châm! 

Khó trách người Hạ gia lại yên tâm để cho Tôn Minh Hạo làm người gác cổng. 

Đợi một lúc, Tôn Minh Hạo thu châm. Sau đó thở dài một hơi. 

"Đã xong. Ta đã dùng Thái Dĩ thần châm trị liệu cho ông, giờ ông có thể sống tối thiểu hai tháng! 

Bệnh nhân kia rất kích động, vẻ thống khổ vừa nãy cũng không còn. Tuy thái độ của Tôn Minh Hạo rất không tốt nhưng y thuật lại vô cùng cao minh. 

Bệnh của ông đã được rất nhiều chuyên gia kiểm tra, vừa bảo chỉ sống được trong vòng mười ngày mà bây giờ được tên nhãi ranh này châm cứu một lúc đã thọ thêm hai tháng, lại còn giảm đi không ít đau. 

"Cảm ơn ngài, thần y!" Bệnh nhân cảm kích nhìn Tôn Minh Hạo, nếu bây giờ cử động được sợ là ông đã quỳ xuống dập đầu trước anh rồi. 

Tôn Minh Hạo khinh thường, nói: "Không cần ông cảm ơn, nếu không phải có một tên không biết trời cao đất dày đến khiêu chiến Trung y thế gia, tôi còn lâu mới ra tay cứu một tên sắp chết!" 

Người bệnh xấu hổ, không biết nên nói gì. 

Sắc mặt đám người ông Lưu trông rất khó coi, nói thật, với cái thái độ này của Tôn Minh Hạo thì ai đến cái tuổi của bố anh cũng không thể nhịn mà mắng cho anh một trận. 

Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác, y thuật của Tôn Minh Hạo bày ra trước mặt, bọn họ giận mà không dám nói. 

Bây giờ thực sự hi vọng có người đứng ra, dùng y thuật giáo huấn cho tên nhóc cuồng vọng này một trận, cho nó biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. 

Thế nhưng mà nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ thôi, đến cả Thái Dĩ Thần châm thất truyền đã lâu nó còn lôi ra được thì còn cái gì để vượt mặt? 

Còn về Trình Kiêu, mọi người vẫn chưa từng ôm hi vọng! 

Tôn Minh Hạo khinh miệt nhìn Trình Kiêu, ngả ngớn nói: "Y Vương, đến lượt ngài rồi đấy!" 

Hai thiếu niên đứng sau lưng Tôn Minh Hạo đắc ý cười lạnh: "Y Vương? Người như thế còn không xứng đi xách giày cho anh Hao, còn Y Vương cái gì!" 

Trình Kiêu không để ý bọn họ, chậm rãi đi đến trước mặt người bệnh. 

Vừa nhìn thoáng qua ông ta, Trình Kiêu thản nhiên: "Cậu ta nói không sai, ông bị ung thư giai đoạn cuối, cậu ta vừa giúp ông sống lâu thêm hai tháng rồi" 

Nghe được Trình Kiêu chủ động thừa nhận kết quả điều trị của mình, Tôn Minh Hạo càng thêm đắc ý. 

"Nhưng vì sống thêm hai tháng, cơn đau của ông sẽ tăng lên bởi vì thuốc giảm đau bình thường đã không còn tác dụng gì rồi." 

Tôn Minh Hạo biến sắc, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không phản bác. 

Hiển nhiên lời Trình Kiêu nói đều là sự thật. 

Người bệnh cười: "Có thể sống thêm hai tháng đã may mắn lắm rồi, tất nhiên đâu có bữa cơm nào miễn phí đâu" 

Ông ta đã trở nên thông suốt. 

Trình Kiêu nói: "Bệnh của ông tôi cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn" 

"Nhưng tôi có một lựa chọn dành cho ông đây" 

"Tôi có thể dùng thuật châm cứu kích thích sức sống tiềm tàng trong ông, để sống thêm được hai năm. Còn khiến cho thần kinh cảm giác của ông tê liệt, giảm đau. 

"Nhưng cái giá là một khi tôi châm cứu cho ông xong thì tất cả tế bào sẽ càng tiêu hao sinh lực. Sau này có là Đại La Kim Tiên cũng không thể chữa cho ông đâu" 

Bệnh nhân khiếp sợ: "Thật vậy ư? Nếu còn cách này thì tôi đây cầu còn không được!" 

Trình Kiêu nói: "Ông phải hiểu là một khi đã thực hiện, dù sau này có biện pháp trị liệu triệt để thì cũng không còn kịp đâu!" 

Ông ta cười khổ: "Ha ha, bác sĩ, cậu chỉ cần châm cứu là được rồi. Tôi cũng chỉ còn hai tháng, hai tháng này sao mà có thể có thêm cách nào trị dứt điểm bệnh ung thư quái ác này. Cho nên hai tháng sau tôi thể nào cũng chết thôi, nhưng nếu sống lâu thêm hai năm mà không phải chịu bệnh tật tra tấn thì cậu chính là đại ân nhân của tôi rồi!" 

"Thần y, cậu chỉ cần làm thôi! Hậu quả như thế nào thì tôi cũng nhận!" 

Trình Kiêu nói: "Được!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!