Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

 

Bến tàu Thâm Thành, tỉnh Đông Hải. 

Năm giờ chiều, hai dân chài đang thu lưới. 

Nơi này gần biển nhất, dù có thể bắt được nhiều cá hơn, nhưng cũng dễ dàng xảy ra nguy 

hiểm. 

Cho nên vừa đến năm giờ, dân chài ở đây sẽ thu lưới về nhà. 

Nhưng hôm nay lại hơi kỳ lạ. 

Vì vào lúc mấy dân chài chuẩn bị thu lưới về nhà, trên biển đột nhiên xuất hiện một cơn mưa. 

Nếu đúng thật là trời mưa thì cũng không có gì quá kỳ lạ. 

Nhưng lần này không phải mưa bình thường, mà là mưa cá. 

Những thứ rơi bịch bịch lên ván gỗ trên bến tàu không phải nước mưa, tất cả đều là những con cá biển. 

Có chuyện gì thế này? 

Trời cao hiển linh à? 

Hay là có thần linh giúp đỡ? 

Mấy dân chài hoảng sợ nhìn tình huống này, nhìn đám cá nhảy lên từ trên mặt biển, điên cuồng lao về phía bến tàu, sau đó rơi xuống, liên tục vùng vẫy trên tấm ván. 

Nhưng lại không có ai dám nhặt nó lên. 

Một giọng nói đột nhiên vang lên, chứa đựng chút bất mãn: “Tôi đưa cá đến cho các anh, sao các anh không nhặt?” 

Ai thế? 

Mấy dân chài sợ hãi nhìn quanh. 

Nhưng lại không nhìn thấy một ai cả. 

Trên mặt biển phía Đông đột nhiên chậm rãi xuất hiện một chấm đen nhỏ. 

Sau đó, chấm đen càng ngày càng lớn. 

Cuối cùng mấy dân chài cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là một người. 

Một người trung niên có mái tóc dài bạc trắng, mặc áo choàng dài đỏ như màu máu. 

Sắc mặt ông ta tái nhợt, tái đến mức không có màu máu, giống như một người giấy. 

Ông ta đứng trên một con cá lớn, một con cá mập khổng lồ! 

Mấy dân chài sợ hãi đồng loạt lùi về sau, hoảng sợ nhìn người đó. 

“Ông là người hay ma?” 

Đầu tiên là cá biển tự nhảy lên bến táu, sau đó là một người kỳ lạ trắng như tờ giấy, cưỡi cá mập xuất hiện. 

Nếu ai thấy bình thường thì mới là kỳ lạ! 

Người đó nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên bến tàu, lạnh nhạt nhìn mấy dân chài. 

“Tôi hỏi các anh cái gì, các anh trả lời cái đó, dám nói nhiều một câu, chết!” 

Nói xong, người nọ đột nhiên đưa tay bắt lấy một dân chài trong đó từ xa, dân chài kia chỉ cảm thấy bản thân bị một lực hút to lớn kéo lấy, không thể động đậy. 

“A, cứu mạng! Cứu mạng! Ngư dân giãy giụa trên không trung, tỏ vẻ sợ hãi. 

Người kia nở một nụ cười quái lạ, ông ta vung tay, dân chài kia bị ném thẳng vào trong biển, con cá mập trắng khổng lồ kia há miệng đón lấy, máu tươi nhuộm đỏ một vùng biển. 

“Tha mạng, thần tiên tha mạng!” 

Người đó nở nụ cười hài lòng, hỏi: “Nói cho tôi biết, làm sao để đi đến trung tâm thành phố?” 

“Đi... đi thẳng, sau... sau đó quẹo cua, ngồi xe buýt số một sẽ đến. Một dân chài sợ đến mức người không ngừng run rẩy, lắp ba lắp bắp nói. 

Nhưng khiến người ta thấy ngạc nhiên là ông ta lại hiểu. 

“Đi thẳng, quẹo cua, ngồi xe buýt số một. Ừm, hiểu rồi” 

Nói xong, mấy dân chài cảm nhận được một cơn gió thổi qua bên cạnh, sau đó người kia đã biến mất. 

"Ma!" 

Mấy dân chài sợ hãi ôm đầu chạy trốn. 

“A lô, tôi muốn báo cảnh sát.” 

Dược Thần Cốc. 

Đại điện. 

Trong đại điện rộng rãi mang phong cách cổ xưa, chỉ có một mình Cốc chủ Mạc Tu Võ. 

Lúc này, sắc mặt Mạc Tu Võ hơi phức tạp. 

Mấy ngày trước, Mạc Tri Mệnh để lại một bức thư, sau đó đi lịch luyện. 

Nội dung bức thư đó lại khiến Mạc Tu Võ trằn trọc mất ngủ. 

Trong thư Mạc Tri Mệnh chỉ nói một câu. 

“Tuyệt đối đừng đối địch với Trình Kiêu!” 

Dù Mạc Tri Mệnh không hề nhắc tới kết quả trận chiến của ông ta và Yến Bắc Phi, nhưng từ những lời Mạc Tri Mệnh để lại, Mạc Tu Võ đã đoán ra được kết quả. 

Một người khiến thiên tài như Mạc Tri Mệnh đều phải khuất phục hoàn toàn cũng không phải chỉ có thực lực cao hơn ông ta là được, còn phải chèn ép được ông ta nữa. 

Nhưng Mạc Tu Võ không tin chỉ một tên nhóc của thế giới thường có thể có bản lĩnh đáng sợ gì? 

Lúc này, một tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên bên ngoài đại điện. 

Sau đó, một người phụ nữ tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực như lệ quỷ xông vào. 

“Anh cả, anh phải trả thù cho em!” 

Người đến chính là vợ của Yến Bắc Phi, mẹ của Yến Minh Vũ, em gái của Mạc Tu Võ, Mạc Tu Lệ. 

Mạc Tu Võ cau mày, khế quát một tiếng: “Tu Lệ, sao em lại trở thành thế này?” 

Nét mặt Mạc Tu Lệ vô cùng dữ tợn, bà ta nói: “Thằng ranh con tên Trình Kiêu kia giết chết con trai của em, còn giết chồng em. Nếu anh còn xem em là em gái thì lập tức ban bố lệnh Dược Thần, nhất định phải giết chết cậu ta!” 

Mạc Tu Võ thở dài, xem ra kết quả giống như suy đoán của ông ta, Yến Bắc Phi thật sự đã chết rồi. 

Mạc Tu Võ nhìn em gái của mình, nhìn thấy bà ta sắp sụp đổ đến nơi rồi. Nhưng nếu là ai đầu tiên thấy con trai bị giết, sau đó chồng lại bị giết, thì người đó cũng không chịu được. 

“Tu Lệ, lệnh Dược Thần chỉ có một cơ hội, nhất định phải sử dụng vào thời điểm liên quan đến sự sinh tồn của Dược Thần Cốc. 

Mạc Tu Lệ đột nhiên trợn mắt nhìn Mạc Tu Võ, lạnh lùng nói: “Mạc Tu Võ, anh có ý gì? Ý anh là chồng và con trai em chết vô ích sao?” 

“Lúc trước Dược Thần Cốc vì có thể bám vào Kiếm Thần Yến Nam Thiên, khi bảo em gả sang đó, anh đã nói thế nào!” 

“Các anh đừng quên, Yến Nam Thiên chỉ là đang bế quan, vẫn còn chưa chết! Nếu các anh khoanh tay đứng nhìn, không xem em là người nhà họ Mạc, thì cũng đừng trách em vô tình!” 

Mạc Tu Võ nhíu chặt mày. 

Ông ta nhắm mắt trầm tư, trong đầu lại hiện lên câu nói mà Mạc Tri Mệnh để lại. 

“Tuyệt đối đừng đối địch với Trình Kiêu!” 

Mạc Tu Võ cười khổ lẩm bẩm: “Mạc Tri Mệnh à Mạc Tri Mệnh, chú nói dễ dàng, chú đi còn dễ dàng hơn, nhưng chú bảo anh phải làm sao đây?” 

Một bên là em gái của mình, phía sau còn có Kiếm Thần Yến Nam Thiên. 

FI. 

Một bên là lời nhắc nhở của Mạc Tri Mệnh, Mạc Tu Võ kẹt ở giữa, thật sự rất khó lựa chọn. 

Nhưng Mạc Tu Võ vẫn chọn Mạc Tu Lệ, vì dù sao sau lưng bà ta vẫn còn Kiếm Thần Yến Nam Thiên. 

Dù Trình Kiêu có lợi hại đến mức nào cũng không thể mạnh hơn Kiếm Thần Yến Nam Thiên được. 

“Tu Lệ, đừng nói linh tinh. Em là em gái anh, Minh Vũ là cháu anh, sao có thể là người ngoài được?” 

Mạc Tu Lệ cười châm chọc: “Hừ, anh còn xem em là em gái anh, còn xem Minh Vũ là cháu anh à? Vậy vì sao anh không trả thù cho họ! Chẳng lẽ chồng và con trai em còn không quan trọng bằng lệnh Dược Thần ư?” 

Mạc Tu Võ tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó, trên mặt lộ vẻ quyết đoán: “Được, anh sẽ ban bố lệnh Dược Thần ngay bây giờ!” 

Mạc Tu Lệ lập tức đổi giận thành vui, hô to: “Anh cả, cảm ơn anh!” 

Lệnh Dược Thần được ban bố, những người luyện võ từng mang ơn Dược Thần Cốc gần như đều ra mặt. 

Trong thoáng chốc, người luyện võ của một nửa giới võ đạo đều xuất hiện. 

Tất cả người luyện võ đều nhận được tin tức của Dược Thần Cốc, muốn biết một người tên Trình Kiêu. 

Đầu tiên là người luyện võ ở gần Dược Thần Cốc bắt đầu đi đến Hà Tây. 

Sau đó, gần như một nửa người luyện võ của giới võ đạo đều tập trung ở Hà Tây. 

Toàn bộ Á tộc gió nổi mây vần, bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám. 

Lần đầu tiên, cái tên Trình Kiêu được truyền khắp giới võ đạo. 

Sáu giờ sáng. 

Trung tâm quyền lực của Á tộc, chỗ ở của Đại tộc trưởng. 

Hồng Sơn Hà người mặc quân trang, mũ cũng không kịp tháo, mới sáng sớm đã vội vã chạy đến. 

Trong phòng, Đại tộc trưởng đang ung dung uống trà, ánh mắt sâu thẳm, không ai đoán được rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì. 

Ông ta thân là người có quyền lực cao nhất toàn bộ Á tộc, nhưng cuộc sống lại vô cùng đơn giản, đương nhiên là trừ lúc xã giao. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!