Hồng Sơn Hà hơi khó hiểu, ông ta đang báo cáo chuyện lớn kinh thiên động địa nhưng Đại tộc trưởng lại cho ông ta xem một đoạn tin tức.
Tin tức gì có thể quan trọng hơn lệnh Dược Thần của Dược Thần Cốc không?
Nhưng Hồng Sơn Hà vừa nhìn lướt qua tin tức đó đã giật mình hô lên: “Cừu Thiên Sát! Sao sát tinh này lại tới đây rồi?”
Đại tộc trưởng nói: “Tin tức vừa mới nhận được hôm nay, Cừu Thiên Sát giết một ngư dân ở bến tàu thành phố Thâm Thành của tỉnh Đông Hải xong thì đi đến trung tâm thành phố Thâm Thành, uy hiếp người phụ trách chính phủ của nơi đó chuyển lời tới Trình Kiêu.
“Một ngày sau ông ta sẽ đánh với Trình Kiêu một trận ở núi Nam Bình của thành phố Thâm Thành. Nếu Trình Kiêu không đến thì ông ta sẽ đại khai sát giới.”
Hồng Sơn Hà nhíu mày thật chặt: “Tin tức này từ khi nào?”
Đại tộc trưởng nói: “Tin này được người của Long Tổ gửi tới trong đêm ngay đêm qua, phía Long Thập Nhất đã đưa người đi rồi.
“Trình Kiêu đâu? Cậu ấy nhận được tin chưa? Cậu ấy phản ứng thế nào?” Hồng Sơn Hà hỏi.
Trên mặt Đại tộc trưởng hiện lên ý cười bí ẩn: “Chắc giờ này đã nhận được tin rồi"
Hồng Sơn Hà lo lắng nói: “Sát tinh Cừu Thiên Sát này chắc chắn đến để báo thù cho học trò của mình. Năm xưa Khương Vân Minh cũng chỉ thắng ông ta nửa chiêu, lần này ông ta quay về Á tộc lần nữa còn ai có thể khống chế được ông ta đây?”
“Thằng nhãi đó là một tai hoạ!” Mặc dù Hồng Sơn Hà chưa gặp Trình Kiêu lần nào, nhưng đã có thành kiến sâu sắc với Trình Kiêu rồi.
Đại tộc trưởng chợt nở nụ cười: “Lão Hồng, chuyện gì cũng có hai mặt của nó, ông nên nhìn xa ra một chút. Còn nữa, ông không thể giữ bình tĩnh nhìn nhận vấn đề thì ông sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm không nên có đấy”
Hồng Sơn Hà khó hiểu hỏi: “Ý ông là sao? Một lệnh Dược Thần đã đủ khiến chúng ta đau đầu rồi, bây giờ lại thêm Cừu Thiên Sát, định làm loạn cả Á tộc đấy à?”
Đại tộc trưởng lắc đầu: “Thật ra lần này Cừu Thiên Sát đến rất đúng lúc, đối với chúng ta không phải chuyện xấu, mà là chuyện tốt”
“Chuyện tốt? Sao có thể như thế được?” Hồng Sơn Hà suýt thì tức quá hoá cười.
Đại tộc trưởng nói: “Lão Hồng, tôi nói rồi, chỉ khi ông bình tĩnh thì mới có thể nhìn xa hơn, nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng hơn được.”
Hồng Sơn Hà buộc bản thân bình tĩnh lại, trầm ngâm suy nghĩ, nhưng ông ta thực sự không nghĩ ra được tại sao Cừu Thiên Sát tới đây lần này lại là chuyện tốt.
“Tộc trưởng cứ nói thẳng đi, lúc này tôi rất khó có thể bình tĩnh được nữa.
Đại tộc trưởng mỉm cười: “Thật ra khó giải quyết nhất là lệnh Dược Thần của Dược Thần Cốc, dù sao cũng chẳng thể khống chế được một nửa số võ giả của giới Võ Đạo, chỉ hơi bất cẩn một chút là sẽ gây ra đại hoạ ngay.
“Nhưng sự xuất hiện của Cừu Thiên Sát ngược lại sẽ giúp chúng ta giải quyết được lệnh Dược Thần. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì hiện giờ những võ giả nhận được lệnh Dược Thần hẳn đều sẽ tạm thời quan sát, chờ xem trận chiến giữa Cừu Thiên Sát và Trình Kiêu!”
“Ông nghĩ mà xem, hung danh Cừu Thiên Sát đã lan rộng khắp nơi, ba mươi năm trước ông ta đã khiến cho giới Võ Đạo của Á tộc nghe tới là sợ vỡ mật, năm đó Yến Nam Thiên bế quan, Á tộc chỉ có Khương Vân Minh có thể khống chế được ông ta.
“Ba mươi năm sau Cừu Thiên Sát trở lại, Yến Nam Thiên vẫn bế quan, Khương Vân Minh trở thành chiến thần của Á tộc, không thể dễ dàng động đến. Thử hỏi cả giới Võ Đạo của Á tộc này còn ai có thể khống chế được Cừu Thiên Sát nữa?”
“Những võ giả đó làm sao dám gây sự với Trình Kiêu lúc này, lỡ như chọc giận Cừu Thiên Sát thì chẳng phải bọn họ phải chết vô ích sao?”
“Chỉ cần Trình Kiêu đánh thắng Cừu Thiên Sát thì khi đó đến bảng tông sư của Thiên Cơ Các cũng sẽ thay đổi, người của giới Võ Đạo còn ai dám nhận lệnh Dược Thần đi giết Trình Kiêu – người còn lợi hại hơn cả Cừu Thiên Sát nữa?”
Một loạt câu nói phân tích kỹ càng cặn kẽ, cuối cùng Hồng Sơn Hà đã hiểu rõ.
Tâm trạng lo lắng ban đầu cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nghe tộc trưởng phân tích như vậy, việc Cừu Thiên Sát tới đây lần này thật sự là chuyện tốt!
“Nhưng những điều này đều dựa trên cơ sở Trình Kiêu có thể đánh bại Cừu Thiên Sát, nếu Trình Kiêu thua thì e là lệnh Dược Thần sẽ lập tức phải chấp hành” Hồng Sơn Hà nói.
Ánh mắt Đại tộc trưởng thâm thuý, giọng nói hơi mơ hồ: “Nếu Trình Kiêu thua thì không phải đợi lệnh Dược Thần nữa”
Đúng thế, Cừu Thiên Sát sẽ giết Trình Kiêu luôn, làm gì còn cần đợi lệnh Dược Thần nữa?
Hồng Sơn Hà chào kiểu quân đội, nghiêm giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ lệnh cho thành viên Long Tổ để họ đề cao cảnh giác, không có lệnh của tôi thì không được hành động hấp tấp”
“Chúng ta yên lặng quan sát!”
“Vất vả cho ông Hồng rồi.” Đại tộc trưởng gật đầu.
Lần này Trình Kiêu thực sự đã làm lớn chuyện, hơn nửa võ giả của giới Võ Đạo đều dốc toàn lực, nhưng sau khi nghe tin Cừu Thiên Sát hẹn đánh Trình Kiêu.
Giới Võ Đạo vốn đang sục sôi bỗng chốc trở nên im hơi lặng tiếng.
Tất cả mọi người dường như đã hình thành một sự ăn ý ngầm, chờ đợi kết quả của trận chiến này.
Nếu thay Cừu Thiên Sát thành một người khác, dù thay thế bằng kiếm thần Yến Nam Thiên thì e cũng không thể gây ra hiệu ứng kinh hoàng như này.
Dù sao hung danh Cừu Thiên Sát cũng được hình thành từ việc ông ta giết giới Võ Đạo máu chảy thành sông năm xưa.
Cái tên huyết thủ Tu La được đặt trên vô số xác chết, dù là kiếm thần Yến Nam Thiên hay chiến thần Khương Vân Minh cũng không thể đạt được hiệu quả này.
Thay vì nói rằng các võ giả muốn mượn dao giết người, chi bằng nói là bọn họ đã bị hung danh của Cừu Thiên Sát dọa sợ.
Trình Kiêu nhận được tin lúc tám giờ sáng.
Mà anh đang ở nhà đại lão Mã Tài của Hà Tây.
Trình Kiêu ngồi trong phòng khách, còn Mã Tài thì đang cung kính đứng ở bên cạnh.
“Trình đại sư, mới sáng sớm cậu đã đến tìm tôi là có việc gì vậy?” Mã Tài khách sáo hỏi.
“Ngồi đi” Trình Kiêu nhẹ giọng nói.
Mã Tài ngồi thẳng lưng đối diện với Trình Kiêu.
Trình Kiêu lấy một cái bình nhỏ màu trắng bằng ngọc ra, đặt lên bàn.
“Ông nếm thử một ngụm đi. Trình Kiêu nói.
Mã Tài hơi khó hiểu, chẳng lẽ là thuốc độc?
Nhưng ông ta lại nghĩ nếu Trình Kiêu muốn giết mình mà dùng thuốc độc thì phiền phức quá.
Ông ta càm bình ngọc lên, nhấp một ngụm.
Sau đó Mã Tài cảm thấy người nhẹ bẫng.
Đó là một cảm giác khó nói thành lời, dùng một từ “đã” để hình dung lại không được chuẩn xác lắm.
Dùng từ “thoải mái” để hình dung cũng không thích hợp. Dù sao vừa đã vừa thoải mái, thực sự là cực phẩm, cảm giác như đang ở trên mây, linh hồn cũng nhẹ bẫng.
Sức khoẻ Mã Tài đã suy kiệt nhiều năm, uống một ngụm xong cảm thấy như trẻ ra mười tuổi, toàn thân như có sức lực vô tận.
Thứ Mã Tài đang uống là nước linh khí tinh khiết chưa được pha loãng, có thể nói là linh đan diệu dược!
“Trình, Trình đại sư, đây là gì vậy?” Mã Tài hoàn hồn lại thì kinh ngạc hỏi, ông ta cảm thấy rất có thể thứ trong bình này là một loại thuốc gây nghiện ảo giác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!