"Hahaha, này cậu, tôi đã nói là tôi miễn dịch mọi công kích rồi mà cậu vẫn đần thế!"
Cừu Thiên Sát ngang ngược cười to, tiếng cười đầy khinh bỉ.
Lần này, dường như để khiến Trình Kiêu bỏ cuộc, Cừu Thiên Sát không lùi mà tiến lên chủ động đỡ lấy cú đấm của Trình Kiêu.
Chẳng thèm công kích mà ưỡn ngực đỡ lấy cú đấm của Trình Kiêu.
Phịch!
Cơ thể của Cừu Thiên Sát bị cú đấm của Trình Kiêu đánh bay xa mấy chục mét như một viên đại bác vậy.
Mọi người chết lặng!
"Không... không thể nào?"
"Không phải là miễn dịch mọi công kích sao? Lừa người ta đấy à?"
Cừu Thiên Sát cũng không thể tin nổi. Ông ta bò dậy, sờ vết máu bên mép, rồi nhìn Trình Kiêu chằm chằm bằng sắc mặt sợ hãi: “Cậu phá được cơ thể Tu La vô địch của tôi!"
"Không thể nào!"
Trả lời ông ta là giọng nói lạnh lùng của Trình Kiêu: “Thức thứ hai của mười tám thức Đại Đạo, Phân thủy thức!"
Trình Kiêu giơ tay ra vẽ nửa hình tròn trước ngực rồi tung ra một chưởng.
Cừu Thiên Sát cắn răng giận dữ nói: “Hừ, tôi không tin là cậu sẽ phá được cơ thể Tu la vô địch của tôi!"
Cừu Thiên Sát lại đỡ đòn, nhưng lần này ông ta đã có chuẩn bị. Ông ta dùng chân khí để làm thành một lớp bảo vệ ở bên ngoài cơ thể.
Nhưng Phân Thủy Thức lại có thể phá nát mọi hư ảo và tiến thẳng vào trung tâm.
Cừu Thiên Sát dùng chân khí bảo vệ cơ thể nhưng chẳng có tác dụng gì mấy, nên ông ta lại bị Trình Kiêu đánh bay ra ngoài tận mấy chục mét và nôn ra máu ngay trên không. Trình Kiêu khoanh tay, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Thức thứ ba, Lạc Tinh Chùy!"
Cả người Cừu Thiên Sát vừa mời rơi xuống đất, ông ta còn chưa hoàn toàn chấp nhận sự thật này thì lại cảm thấy một sức mạnh khổng lổ từ trên trời ập xuống.
Nhưng rõ ràng là trên trời chẳng có gì hết.
Nguy hiểm!
Phải tránh!
Cừu Thiên Sát không hổ là tông sư Hóa Cảnh đỉnh phong, lại thêm cơ thể tu la vô địch đúng là rất bất phàm, thế nên sau khi ăn hai chiêu của Trình Kiêu, ông ta vẫn còn sức.
Ông ta dồn sức lăn đi, cơ thể dời xa ba trượng và tránh được sự tấn công trực diện của thức Lạc tinh chùy, nhưng ông ta rất thảm hại, không hề giống một cao nhân tông sư!
Các võ giả xung quanh không hiểu nên thấy rất thắc mắc.
"Sao thế này? Cừu Thiên Sát sợ đến choáng váng rồi sao? Trình Thương Sinh có tấn công đâu mà ông ta tránh thế?"
"Sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc! Đường đường là Huyết Thủ Tu La mà bị người ta dọa đến nước này đây!"
Nhưng khi mọi người đang cười nhạo và cảm khái thì đột nhiên có một tiếng vang lớn vang ra từ nơi mà Cừu Thiên Sát nằm ban nãy, sau đó một cái hố to rộng mấy mét xuất hiện.
Ôi!
Mọi người chết đứng người và hít thở sâu!
Thì ra không phải là Cừu Thiên Sát sợ đến choáng váng, mà là ông ta nhận ra nguy hiểm đang ập đến!
Huyết Thủ Tu La đúng là mạnh mẽ thật, có thể nhận ra nguy hiểm ập đến luôn.
Nhưng dù Cừu Thiên Sát tránh được đòn tấn công trực diện của thức Lạc Tinh Chùy nhưng ông ta vẫn chịu ảnh hưởng của sức mạnh xung quanh.
Cả người bị một luồng sức mạnh hất bay ra ngoài.
Lúc này Cừu Thiên Sát không còn thắc mắc gì nữa.
Trình Kiêu chắc chắn có thể phá vỡ cơ thể tu la vô địch của ông ta, hơn nữa lúc đầu Trình Kiêu không hề nghiêm túc ra tay, giống như lời cậu ta đã nói là cậu ta chỉ đang chơi với ông ta thôi.
Quá đáng sợ, người này quá đáng sợ!
Cừu Thiên Sát sợ rồi. Ông ta sống nhiều năm thế rồi, ba mươi năm trước đã tung hoành khắp giới Võ đạo mà chưa bao giờ gặp được đối thủ mạnh đến mức này.
Hơn nữa, người ta còn chỉ là một tên ranh mới hai chục tuổi!
Trốn thôi!
Trốn càng xa càng tốt!
Xâm lược Á tộc hay danh tiếng gì đó đều không quan trọng.
Sống mới là quan trọng nhất.
Đường đường là Huyết Thủ Tu La và là Tông Sư cảnh đỉnh phong mà lại nhếch nhác lao xuống núi như chó nhà có tang vậy.
Các võ giả ngây ra, sắc mắt ai nấy cũng đầy bất ngờ.
"Ông ta, ông ta chạy rồi!"
"Tôi không nhìn lầm đấy chứ! Huyết Thủ Tu La mà lại trốn ư?!"
"Huyết Thủ Tu La này có phải là kẻ giả mạo không đấy?"
Đương nhiên không phải kẻ giả mạo rồi, ban nãy mọi người đều thấy rõ sự mạnh mẽ của Cừu Thiên Sát mà.
Chỉ tiếc đối thủ của ông ta là Trình Thương Sinh quá mạnh, mạnh đến mức khiến Cừu Thiên Sát chẳng buồn chống trả nữa.
Trình Kiêu không đuổi theo, nhưng hai tay đột nhiên mở ra rồi chắp lại.
Giọng nói nhàn nhạt lại vang lên: “Thức thứ tư, Hư Không Cấm!"
Còn nữa à?
Giọng nói của Trình Kiêu như lá bùa đòi mạng vậy. Cừu Thiên Sát đang lao như bay xuống núi nhưng tốc độ vẫn còn tăng mạnh, ông ta dùng hết sức mình lao xuống núi.
Nhưng Cừu Thiên Sát bỗng phát hiện, cảnh vật xung quanh đứng yên.
Rõ ràng là hai chân ông ta vẫn đang chạy như bay, nhưng tại sao cảnh vật xung quanh không thay đổi gì?
Chẳng lẽ ông ta đang giậm chân tại chỗ thôi sao?
Trong cơn bất ngờ, Cừu Thiên Sát bỗng nhìn xuống hai chân mình rồi phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà hai chân ông ta đã rời khỏi mặt đất, cả người đang lơ lửng giữa trời.
Hai chân ông ta vẫn đang liều mạng chạy về phía trước nhưng vẫn chỉ là giậm chân tại chỗ.
"Yêu pháp gì thế này?"
Cừu Thiên Sát rất sợ hãi. Đòn tấn công của Trình Kiêu không phải là võ thuật nên chỉ có thể dùng từ yêu pháp để miêu tả thôi.
Đáp lại ông ta là giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu: “Thức thứ năm của mười tám thức Đại Đạo, Lãm Thiên Phá Nhật!"
Trình Kiêu bước ra một bước, hai tay ôm lấy hư không rồi tay phải bỗng tung ra một chưởng.
Dường như cả ngọn núi cũng đang chấn động.
Một luồng sáng trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy bỗng bay về phía Cừu Thiên Sát đang bị giam giữ trên không.
Âm!
Luồng sáng trắng bắn trúng người Cừu Thiên Sát, một giây sau cả người ông ta bỗng nổ tung.
Nổ tung bằng một chưởng!
Huyết Thủ Tu La nổi tiếng khắp giới Võ đạo từ ba mươi năm trước, Cừu Thiên Sát tắm máu cả giới Võ đạo từ ba mươi năm trước.
Giờ lại bị Trình Thương Sinh chỉ mới hai mươi tuổi đánh cho nổ tung bằng một chưởng!
Quá chấn động!
Cừu Thiên Sát chẳng kịp kêu rên thảm thiết thì máu me đã tung bay khắp trời.
"Tông sư Hóa Cảnh đỉnh phong đúng là mạnh thật, đỡ được đến thức thứ năm" Trình Kiêu lạnh nhạt nói, anh giết một tên tông sư đỉnh phong mà như tiện tay đập chết một con ruồi vậy.
Nếu là những tông sư bình thường thì Trình Kiêu chẳng cần sử dụng các chiêu thức đạo pháp đã giết chết được rồi.
Kẻ mạnh hơn chút thì cùng lắm là đỡ được thức thứ ba của mười tám thức Đại Đạo.
Cừu Thiên Sát lại đỡ đến tận thức thứ năm, đúng là rất mạnh.
Sau khi giết chết Cừu Thiên Sát bằng một chưởng, Trình Kiêu không vội đi mà liếc nhìn những võ giả đang xem trận chiến ở xung quanh.
"Nghe nói mọi người đã nhận lệnh Dược Thần?" Trình Kiêu ngả ngớn hỏi.
Trong màn đêm, không ai thấy rõ sắc mặt của Trình Kiêu, nhưng họ đoán lúc này ắt hẳn sắc mặt Trình Kiêu đầy khinh thường!
Không ai trả lời.
Lúc này, bầu không khí bỗng khá nặng nề.
Một giây sau, các võ giả ở xung quanh đột nhiên tản hết và chạy trốn trong hoảng sợ.
Đám người Long Tổ cũng lẳng lặng rời đi.
Trong phút chốc, khắp đỉnh núi đều sạch bong, chẳng còn một ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!