Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

 

Ba ngày sau, khách sạn năm sao mới ở Hà Tây, tên là Lạc Trần. 

Toàn bộ khách sạn ngày hôm nay đã được Mã Tài bao trọn. 

Bên ngoài khách sạn, rất đông nhân viên bảo vệ được mời đến để bảo vệ an toàn cho khách sạn. 

Hình thức bảo vệ an toàn này, nếu như không biết còn tưởng là lãnh đạo cấp cao gặp nhau để bàn về các vấn đề quốc gia. 

Từ tầng một đến tầng ba, tất cả đều được để trống và dùng làm sảnh tiệc. 

Phong cách kiến trúc của khách sạn Lạc Trần rất thời thượng, người ở tầng hai và tầng ba có thể nhìn thấy đại sảnh tầng một. Nơi đây rất thích hợp làm địa điểm tiếp khách cao cấp với một số lượng lớn. 

Mặc dù mượn danh nghĩa của Trình đại sư, nhưng Mã Tài là người khởi xướng bữa tiệc lần này. 

Hơn nữa, Mã Tài rất hiểu rõ mục đích của bữa tiệc này. 

Để làm kinh sợ mọi người và để mở đường cho việc tiêu thụ nước linh khí. 

Vì vậy, Mã Tài đã gửi thư mời đến những người nổi tiếng có mặt mũi ở Hà Tây. 

Lần đầu tiên Điền Thúy Thúy đến bữa tiệc như này, đương nhiên nếu dựa vào thân phận của mình thì không có tư cách đến đây. 

Nhưng do ba của Thẩm Dũng tình cờ có tên trong danh sách mời, cô ta đi cùng với Thẩm Dũng mới có thể được vào. 

Nhìn những doanh nhân thành đạt trong bộ vest và giày da xung quanh mình, cơ thể Điền Thúy Thúy nhũn ra vì kích động, giọng nói của cô ta cực kỳ phấn khích. 

"Anh Dũng, người vừa rồi có phải là Phó thị trưởng Ngụy của Hà Tây chúng ta không? Anh ta cũng ở đây!" 

Thẩm Dũng ngẩng đầu, một tay đút vào túi quần, Điền Thúy Thúy mặc một bộ váy trắng, cánh tay như ngọc quấn lấy anh ta. 

Dáng đi đầy phong sĩ lịch lãm. 

"Đừng quá ngạc nhiên, đừng nói là Phó thị trưởng Ngụy, mấy nhân vật lớn của các ban ngành cấp tỉnh cũng đến" 

"Cái gì! Thật không thể tin được mặt mũi của Trình đại sư lại lớn như vậy!" Điền Thúy Thúy thấp giọng kêu lên, sau đó lập tức che miệng lại, vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy không có ai đang chú ý đến mình, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Thẩm Dũng, Điền Thúy Thúy!” Cách đó không xa, Vương Vũ Hàm buông cánh tay của ba cô ta ra và chạy về phía Điền Thúy Thúy. 

“Hai người cũng ở đây à!” Vương Vũ Hàm có chút kinh ngạc, vốn dĩ cô ta muốn đi theo học hỏi ba mình, nhưng khi đến đây, cô ta phát hiện mình hoàn toàn không quen biết ai. 

Bây giờ lại gặp được Điền Thúy Thúy, vô cùng vui mừng giống như gặp đồng hương. 

“Vương Vũ Hàm!” Điền Thúy Thúy cũng kêu lên: “Cậu cũng ở đây à! 

“Ừ.” Vương Vũ Hàm gật đầu. 

“Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm!” Một giọng nói khác vang lên, Trương Manh đang nắm lấy cánh tay của Nghiêm Học Văn và bước tới. 

“Trương Manh!” Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm cũng kinh ngạc kêu. 

“Cô cũng đến đây!” Điền Thúy Thúy nói. 

Trương Manh tự mãn cười: "Bữa tiệc của Trình đại sư, chúng ta làm sao có thể không tới!" 

Nghĩ đến việc Nghiêm Học Văn ở bên cạnh Trương Manh, có thể mời được Trình đại sư, gương mặt Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm đầy ghen tị. 

"Chúng ta cùng đi đi! Khi Trình đại sư đến, để Học Văn dẫn chúng ta đến chụp ảnh cùng Trình đại sư!" Trương Manh nắm lấy cánh tay của Nghiêm Học Văn bình thản nói, như thể cô ta rất quen thuộc với Trình đại sư. 

Nghiêm Học Văn ở bên cạnh không yên lòng, mọi người đều cho rằng ba mình và Trình đại sư đang nói chuyện. Nhưng bản thân anh ta biết, chính anh ta bịa ra tất cả những điều này, ba anh ta hoàn toàn không quen biết Trình đại sư. 

Ánh mắt Nghiêm Học Văn né tránh nhỏ giọng nói: "Manh Manh, nói nhỏ lại, người hôm nay đến đây đều là nhân vật lớn đó!" 

Trương Manh không hiểu nói: "Nhân vật lớn thì sao? Chẳng lẽ còn lớn hơn Trình đại sư sao? Chúng ta là khách quý của Trình đại sư, sợ gì chứ!" 

Nghiêm Học Văn càng lo lắng hơn, thấy xung quanh không có ai chú ý đến họ, anh ta mới yên tâm. 

"Em có thể nói nhỏ chút được không, hôm nay tất cả khách quý ở đây đều do Trình đại sư mời đến. Em muốn để mọi người chê cười chúng ta không có mặt mũi sao!” 

Trương Manh nhất thời không dám nói lớn, nếu như trong trường hợp như vậy mà để mất mặt, nhất định sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong đời. 

Một vài người trẻ tuổi đi lại trong đại sảnh, vừa hay gặp được đám người Lý Hoành Đồ và Tần Thủ, nhóm của bọn họ cũng càng ngày càng đông. 

Hôm nay, có rất nhiều nhóm nhỏ giống như họ, mà Tôn Mạc và Lưu Tào Khang cũng là một nhóm nhỏ khác. 

Tất nhiên, Tôn Mạc không đủ tư cách để đến, nhưng Lưu Tào Khang với tư cách là con trai của phó thị trưởng Hà Tây, chắc chắn có tư cách. 

Đám người Chung Phi Vũ và Thẩm Trung Thư cũng là một nhóm nhỏ khác. 

Dường như những nhân vật hơi có chút mặt mũi ở Hà Tây đều đến. 

Mặc dù Mã Tài đã bao trước toàn bộ khách sạn nhưng vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Trình đại sư, những người hâm mộ tới đây hôm nay vượt gấp hai lần trong dự kiến. 

Do đó, đội ngũ nhân viên của khách sạn có phần thiếu hụt. 

Mặc một bộ đồ vest nhỏ màu trắng dành cho phụ nữ, chị Lạc Lạc có một khí chất nổi bật, nhẹ nhàng mà có vẻ lão luyện, đi qua sự chào đón của mọi người. 

Cô ta là chủ của khách sạn. 

Trình Kiêu đến một mình. 

Anh cự tuyệt người lái xe do Mã Tài sắp xếp. 

Khi Trình Kiêu bước vào đại sảnh, anh tình cờ nhìn thấy chị Lạc Lạc một thân màu trắng, cô ta đang cầm đĩa và nói chuyện với một người phục vụ. 

“Thật sự là chị Lạc Lạc!” Trình Kiêu sững sờ tại chỗ, hơi kinh ngạc. 

Lần đầu tiên khi nghe Mã Tài nhắc đến khách sạn Lạc Trần, anh đã tự hỏi liệu khách sạn có liên quan đến chị Lạc Lạc không. 

Xem ra anh đã đoán đúng. 

Về phần tại sao chị Lạc Lạc lại mở một khách sạn lớn như vậy, Trình Kiêu rất nhanh đã hiểu ra. 

Có lẽ sau khi anh thể hiện kỹ năng của mình trong quán bar, rất nhiều người đều bị anh dọa sợ. Công việc kinh doanh quán bar của chị Lạc Lạc cũng phất lên như thủy triều, rồi nhân cơ hội đó ngày càng lớn mạnh. 

Chị Lạc Lạc đang hướng dẫn cho một người phục vụ mới, giống như có cảm ứng, nhìn về phía Trình Kiêu. 

Đột nhiên, chị Lạc Lạc choáng váng. 

Sau đó, chị Lạc Lạc với vẻ mặt ngạc nhiên sải bước về phía Trình Kiêu. 

Cô ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Trình Kiêu, hùng hổ nói: "Tiểu Kiêu, sao cậu lại ở đây?" 

Trình Kiêu nhận ra chị Lạc Lạc hẳn là không biết thân phận của anh, cho nên cười nói: "Tôi đi theo bạn học đến đây chơi. 

"Được, cậu cứ đi dạo một vòng đi. Hôm nay, một nhân vật lớn ở Hà Tây tổ chức tiệc chiêu đãi ở đây. Tôi bận việc rồi. Khi nào rảnh thì hẹn gặp!" Chị Lạc Lạc gấp gáp nói. 

Phía sau, một người phục vụ hét lên: "Chị Lạc Lạc, ở đây không có đủ ghế, nhà kho cũng hết rồi. Giám đốc Vương bảo tôi đi báo với chị một tiếng!" 

"Ghế để ở nhà kho mới, giám đốc Vương không biết sao? Đi lấy cho tôi!" Chị Lạc Lạc hét vào mặt người phục vụ. 

Trình Kiêu cười nói: "Chị Lạc Lạc, chị bận thì đi trước đi!” 

“Được, chúng ta nói chuyện sau!” Chị Lạc Lạc trực tiếp đi về phía người phục vụ, nhưng vừa đi hai bước đã quay lại. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!