Trình Kiêu cầm một cái khay, trong khay có hai cái cốc đế cao.
Hơn nữa người phục vụ ở đây cũng mặc một bộ quần áo đen giống nhau, rất dễ khiến mọi người hiểu lầm rằng anh là người phục vụ.
Điền Thúy Thúy dường như đã khám phá ra một lục địa mới, trên mặt cô ta là sự kinh ngạc và khinh thường.
Lần trước sỉ nhục Trình Kiêu một trận, làm cho cô ta sảng khoái không thôi.
Lần này cơ hội lại đến rồi!
Điền Thủy Thúy trời sinh quyến rũ, nhìn Trình Kiêu với ánh mắt lấy làm tiếc, nhưng lại có một phong vị khác: "Lúc trước tôi chỉ khuyên anh một câu, bảo anh đừng làm công ở quán bar, phải suy nghĩ cho tương lai của mình. Anh thế mà sỉ nhục tôi một trận, nói tôi là con kiến hôi, không hiểu anh là loại người như thế nào!”
"Cứ tưởng có gì ghê gớm lắm, ai ngờ quay người chạy tới đây làm phục vụ!"
"Anh thật khiến cho người ta thất vọng! Người như anh, chắc không có cô gái nào dám theo đâu, không phải là xui tám kiếm sao?”
Diễn xuất tự nhiên của Điền Thúy Thúy cùng với thần thái tự nhiên của cô ta, những lời này thực sự nghe như một người phụ nữ bị phụ tình, mà Trình Kiêu chính là một người đàn ông phụ lòng.
Vương Vũ Hàm khinh thường: "Trình Kiêu, thì ra anh cũng chỉ có chút năng lực thế thôi! Cho dù có thể đánh đấm, thì có ích lợi gì? Kết quả không phải là phục vụ cho người ta hay sao!”
Vẻ mặt Trương Manh kiêu ngạo, cũng khinh thường nhìn Trình Kiêu: "Một người phục vụ lại dám coi thường Trình đại sư! Thật không biết mất mặt!”
"Tần Thủ, anh thấy không? Đây chính là bộ mặt thật của bạn tốt anh đó! Làm phục vụ một quán bar, lần trước còn ngăn Lâu Tĩnh Nhu giúp anh, còn xem thường Trình đại sư! Thử nghĩ xem, anh ta đến tột cùng là có ý đồ gì?”
Cầm Thú nhíu mày, anh ta chưa từng nghĩ đến Trình Kiêu sẽ làm công ở đây!
Nếu như Trình Kiêu nói với anh ta sớm hơn, thì ngày hôm qua anh ta nhất định sẽ thông báo trước cho Trình Kiêu xin nghỉ phép, như vậy Trình Kiêu mới tránh khỏi ngượng
ngùng.
Cầm Thú nói: "Gia cảnh của Trình Kiêu không tốt, công việc bán thời gian cũng bình thường nên không có gì lạ. Mọi người tản ra đi, đừng quanh quẩn ở đây, kinh động đến những nhân vật lớn kia thì không hay lắm.
Động tĩnh bên này sớm đã thu hút nhiều người rồi.
Tuy nhiên, thấy có một nhóm người trẻ ở đây gây rối, đa số mọi người đều mất đi hứng thú.
Thế nhưng, hai nhóm nhỏ của Chung Phi Vũ và Tôn Mạc sau khi nhìn thấy Trình Kiêu thì lập tức tò mò đi đến.
“Trình Kiêu, sao anh ta lại ở đây?” Chung Phi Vũ tò mò nhìn Trình Kiêu, cô ta đã từng chứng kiến y thuật của Trình Kiêu, chẳng qua là không biết gia cảnh của anh như thế nào?
Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt phức tạp. Lúc ở nhà họ Y tại Giang Nam, cô ta bị choáng ngợp bởi sức mạnh phi thường của Trình Kiêu, trong lòng vô cùng hối hận.
Tuy nhiên, cô ta biết rất rõ giữa cô ta và Trình Kiêu không thể khôi phục lại được.
Vì vậy, Tôn Mạc chỉ có thể tiếp tục đi theo Lưu Tào Khang, mặc dù ở trong mắt cô ta, Lưu Tào Khang không thể so với Trình Kiêu.
Tuy nhiên, Lưu Tào Khang cũng là rồng trong đám người, là một lựa chọn không tồi. Nếu sau này phát triển tốt, chưa chắc đã kém hơn Trình Kiêu.
"Lấy thực lực của anh ta, được mời tới đây cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng hôm nay có Trình đại sư, nếu muốn nổi bật cũng khó đấy. Thực lực của anh ta nhất định không bằng Trình đại sư."
Tôn Mạc chỉ biết thực lực của Trình Kiêu phi thường, nhưng cô ta lại không biết Trình Kiêu chính là Trình đại sư, nếu sự thật được bại lộ, Tôn Mạc sẽ càng hối hận.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Tào Khang đã thoát khỏi cái bóng ma của Trình Kiêu. Nhưng mà, không ngờ lại gặp được Trình Kiêu tại đây.
Lúc ở nhà họ Y Giang Nam, ám ảnh của Trình Kiêu để lại trong lòng anh ta quả thật rất lớn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Kiêu, Lưu Tào Khang vốn vẫn luôn bình tĩnh, đột nhiên tay khẽ run.
"Sao anh ta lại ở đây! Chẳng lẽ anh ta còn có liên quan gì đến Trình đại sư?" Lưu Tào Khang tự hỏi, chỉ cần có liên quan đến Trình Kiêu, anh ta không thể không nghĩ đến chuyện xấu nhất.
Sự hiểu biết của Thẩm Trung Thư về Trình Kiêu chỉ giới hạn trong y thuật. Tuy nhiên, anh ta có thể cảm nhận được Chung Phi Vũ đối với Trình Kiêu dường như còn có tình cảm
khác.
Vì vậy Thẩm Trung Thư có địch ý rất lớn với Trình Kiêu.
“Anh ta đến đây làm gì? Còn ăn mặc giống phục vụ nữa!” Thẩm Trung Thư sẽ không ngốc mà cho rằng, Trình Kiêu làm công ở đây.
Anh ta biết rất rõ rằng với y thuật của Trình Kiêu, chỉ cần động một tay thì cơm ăn áo mặc không còn gì lo lắng nữa, hà cớ gì phải chạy đến đây làm công?
Ánh mắt Trình Kiêu quét qua đám người, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc.
Tuy nhiên, anh cũng lười giải thích, người thật sự quan tâm anh, chắc chắn sẽ không vì anh làm phục vụ ở đây mà chán ghét anh.
Còn đối với những người không quan tâm anh ... thì, họ không để tâm đến anh thì việc gì anh phải để tâm đến họ?
Nhìn về phía Tần Thủ, Trình Kiêu khẽ nói: "Tôi được người ta mời đến tham gia bữa tiệc này, không phải làm việc ở đây”
Cầm Thú chưa kịp lên tiếng thì Điền Thúy Thúy đã chế nhạo: "Còn muốn giảo biện! Nếu anh không làm việc ở đây, tại sao lại mặc đồ giống hệt phục vụ vậy!"
"Nếu anh không làm việc ở đây, tại sao anh lại bưng đĩa như người phục vụ?"
"Kẻ vô năng như anh mà cũng xứng được tham bữa tiệc chiêu đãi của Trình đại sư sao! Ai mời anh? Hừ, đừng có bịa đặt vô nghĩa!"
Lời này của Điền Thúy Thúy chính là hoàn toàn vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu, để cho mặt mũi của Trình Kiêu bị mất sạch.
Trương Manh ở một bên cười nhạo nói: "Thúy Thúy, anh ta làm sao biết Trình đại sư là ai? Cô nên nói cho anh ta biết Trình đại sư là sự tồn tại không thể khinh thường như thế nào đi!”
Vương Vũ Hàm cũng nói với vẻ mặt khinh thường: "Manh Manh nói đúng đó, anh ta còn không biết Trình đại sư vĩ đại như thế nào đâu, đương nhiên cũng không hiểu, trong bữa tiệc của Trình đại sư sao có thể mời một tên kém cỏi như anh ta chứ.
"Lời nói dối này thật nực cười!"
Đám người Thẩm Dũng và Lý Hoành Đồ cũng mỉa mai chế giễu.
"Trình Kiêu, ngay cả tôi cũng đi theo ba tôi mới đủ tư cách tham dự buổi tiệc này. Anh sao có thể được mời chứ? Được rồi, đừng giảo biện nữa, đều là bạn học với nhau, giả bộ cái gì!”
Ánh mắt Trình Kiều quét qua đám người, trong mắt hoàn toàn không để ý đến bọn họ, xem những người này như không khí.
Trình Kiêu cũng chẳng thèm dây dưa tiếp với bọn họ, anh cầm đĩa lên, chuẩn bị đổi chỗ khác.
Nhưng, Điền Thúy Thúy khó lắm mới có cơ hội để sỉ nhục anh, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh!
"Ồ, Trình Kiêu, anh đi đâu vậy? Định rụt đầu trốn à?"
“Khụ khụ, phục vụ, mang cho tôi ly rượu!” Điền Thúy Thúy giả vờ kêu Trình Kiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!