Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chiến Thần Trấn Quốc - Sở Trần

Diệp Thiếu Hoàng ngoảnh lại, mọi ánh mt ở cửa khách sạn đều dồn về phía Sở Trần. Ai nấy mặt mày lộ vẻ kỳ quái.

Diệp Thiếu Hoang von định bỏ đi, ai ngo Sở Trần lại đột nhiên tỉnh dậy, còn chủ động chào hân; trong mat mọi người, hành động ấy chắng khác gi tự rước nhục.

Sở Trần, một chàng rể ở rể gốc gác mập mờ, trong mắt Diệp Thiếu Hoàng thì nhỏ bé như con kiến.

"Anh là Sở Trần?'

Diep Thiếu Hoang chậm rai bước lên, ánh mat sáng quac nhìn Sở Trần, thoáng sau mỉm cười: "Nghe danh đã lầu."

Lời vừa dứt, xung quanh lại rộ lên một tràng cười khinh miệt.

Cái danh "chàng rể ngốc" đúng là nổi như cồn.

Sở Trần cũng mỉm cười.

Trong mắt mọi người, đó là nụ cười ngây ngô đặc trưng; nhất là dưới hào quang choi loa cua Diệp Thiếu Hoàng, anh cang lộ vẻ thấp kém. Diệp Thiếu Hoàng bước đến trước mặt, chỉ còn cách một bước, hắn đưa tay khế vuốt phầng cổ áo nhăn của anh, khóe môi cười nhạt, hạ giọng: "Tôi nghe ông Tổng nói từ khi anh vào ở rế nhà họ Tổng đến giờ, đến một câu hoàn chính cũng chưa từng nói. Vừa rồi coi như anh phá kỷ lục của mình rồi nhi."

Hân gần như tự nói một minh, chắng buồn đế ý nét mặt Sở Trần: "Nói thẽm vài cầu chắc anh cũng chầng hiểu. Thân phận chàng rề nhà họ Tống của anh, đêm nay coi như cham hết. Co chủ ba nha họ Tong sẽ là của toi. Đa roi vao tam ngam của tôi, chưa có ai thoát được. Hiểu chưa, đồ ngốc?"

Hắn khẽ vỗ vai Sở Trần, lùi hai bước, mỉm cười gật đầu, giọng chắc nịch: "Chào mừng tới khách sạn Hoàng Đình."

Nói xong, không chờ anh phán ứng, hân quay người bước thắng vào khách sạn Hoàng Đình.

Sở Trần liếc nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Hoàng, đưa tay búng nhẹ cổ áo.

Chê tay hần bẩn.

"Thiền Thành, nhà họ Tống, khách sạn Hoàng Đinh." Sở Trần lẩm bấm.

Trong mát người ngoài, chang rế ngốc cua nhà họ Tổng lại lên cơn rồi-đứng ngay cửa khách sạn lầm nhẩm một mình.

'Thời nhà họ Tổng hưng thịnh, ở Thiền Thành cũng hô mưa gọi gió. Giờ sa sút đến mức phải rước một thăng ngốc về làm con rế sao?" "Đúng là mất mặt."

Không ít người lác đầu bước vào khách sạn.

Không ai biết lúc này trong đầu Sở Trần, ký ức năm năm qua đang hiện về dồn dập.

Näm năm trước, Sở Trần học thành trở về, khi thế ngut trời, đi trên phố xá Thiền Thành, mơ cảnh dựa vào bản lĩnh của mình mà hồ phong hoán vũ.

Nao ngo đung luc anh lay mot la Tran Hon Phu ra nghien cứu thì bị xe tông văng. Tran Hồn Phù mất kiểm soat, khoa chat hai hồn năm phách của anh, phong ấn vào chiếc ngọc bội trước ngực. Phong ấn đó kéo dài suốt năm năm; nếu không có ngoại lực, chỉ còn cách chờ lá phù tự giải. Chỉ còn lại một hồn một phách bám vào thãn, khiến năm năm qua anh mơ mơ hồ hồ, sống như một ké ngốc. Thế nhưng mọi chuyện xáy ra với anh trong nam năm ấy, anh nhớ rõ mồn một.

"Không hiểu sao lại tự dung co them mot ba vo?" So Tran lam bẩm, hoan hồn lại. "Có điều, tối nay hình như định bỏ chồng đây."

Anh lắc đầu, bước vào khách sạn.

Năm năm qua, ngày nào anh cũng bị người ta coi như thâng ngốc để bon cợt. Đêm nay, anh còn sắp thành thâng ngốc bị vứt bỏ, trò cười của cả thành.

"Chỉ là, cái kết chưa chắc đã như ý các người đâu."

Sánh tiệc tầng một của khách sạn Hoàng Đinh.

Sở Trần lặng lẽ bước vào, chẳng mấy ai để ý.

Anh chọn một chỗ yên tĩnh hơn ngồi xuống, vẫn đang sắp xếp lại ký ức năm năm qua.

Khuôn mặt tuyệt sắc ấy hiện lên trong tăm tri anh ngày một rõ, không sao phai được.

"Có lẽ cõ ấy la người duy nhất trong nam nam qua chưa từng cham chọc toi."

Ánh mát anh võ thức dịu lại.

Vợ anh-cõ chú ba nhà họ Tổng, Tổng Nhan.

Đại sảnh tiệc quy tụ giới thượng lưu, tiệc sinh nhật của cô chủ ba nhà họ Tổng được tổ chức vô cùng long trọng.

Mọi người nhân dịp này tranh thủ giao lưu kết nối, chắng ai để ý tới Sở Trần ngồi ở góc khuất.

Trong phòng.

Có người đấy cứa bước vào.

"Nghe nói Sở Trần ngủ trên xe, bị đại thiểu gia họ Diệp gọi dậy rồi biến mất."

Tổng Nho Hải von định xuống đón Sở Trần lên; dẫu sao đêm nay, Sở Trần cũng là "nhân vật chính".

"Mất tích à?" Tổng Tà Dương cau mày, sắc mặt khó chịu: "Tỏa người ra ngoài tim, nhất định trong một tiếng phai lôi hắn về."

"Ba yên tâm, với cái đầu óc đó thì hắn chạy đi đầu cho xa?' Bên cạnh, thiếu niên khịt mũi cười-Tống Thu, con trai út của Tổng Tà Dương.

Trong nhà họ Tổng, ai cũng biết cuộc hon nhân giữa Tổng Nhan và Sở Trần chỉ là kế sách do Đạo sĩ Trương bày ra để giúp nhà họ Tống phá thế bí; suốt năm năm, Tổng Nhan và Sở Trần chỉ có danh nghĩa vợ chồng. Tổng Thu đương nhiên càng chầng coi Sở Trần ra gì.

Tổng Tà Dương nhìn sang Tổng Nhan: "Nhan Nhan, ba biết con nghĩ gì, nhưng tối nay liên quan đến danh tiết của con. Con cảng hiểu rõ: với Sớ Trần mà nói, lặng lẽ cho hần đi hay đuoi han ra khỏi nhà họ Tổng trước bao con mat cũng chầng khác gì. Dù han trở thành trò cười trong mắt mọi người, liệu han có tự nhận ra mình chính là trò cười ấy không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!