Rời khỏi mạch hồi ức, anh duỗi lưng, ngầng lên liếc một vòng thì khựng lại: chỗ anh ngồi quá khuất, với kiểu tiệc thế này, hầu như chẳng ai chủ động ngồi bên này, vậy mà chẳng biết từ bao giờ cạnh anh đã có thêm một người.
Người ấy cũng vừa ngầng lên nhìn Sở Trần, khẽ nâng ly, mỉm cười xã giao.
Sở Trần cụng ly đáp lại, thuận tay uống cạn ly rượu.
Người kia sững một thoáng, rồi cũng cạn ly theo.
Hai người không nói gì với nhau.
Ảnh mắt chàng trai ấy phảng phất u sầu. Cậu ta lại rót đầy ly rượu vang đỏ. Cậu ta liếc nhìn, rồi bong ngang đầu nhìn Sở Trần: "Giang sơn và mỹ nhân, anh sẽ chọn thế nào?"
Sở Trần khựng lại.
Lúc này một nhãn viên phục vụ bước tới rột thêm rượu cho anh.
Khi phục vụ rời đi, anh khẽ nãng ly, lần này cụng đáp và nói: "Tôi chọn: tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, say thi gối đầu bên giai nhãn."
Mất chàng trai lóe lên một tia sáng rồi tat đi rất nhanh: "Cả hai, có thể cùng có sao?"
Sở Trần không đáp nữa. Anh đứng dậy; vô duyên vô cớ bàn chuyện giang sơn mỹ nhân với một người lạ, anh thấy như thế chỉ tổ đóng đinh thêm cái mác thâng ngốc.
Anh vừa bước được mấy bước, từ bên cạnh chợt vang lên một giọng the thế: "Hóa ra thắng ngốc trốn ở đây."
Chưa kịp dừng lại, mẩy bóng người đã sải bước tới, chặn ngang lối anh.
'Anh rế, không nghe tôi gọi à?" Chàng trai mặc vest trắng mim cười đứng trước mặt Sở Trần: "Giới thiệu với mọi người, đây là Sở Trần, chàng rể nhà họ Tổng chúng tôi. Chấc mọi người đều nghe danh anh ta rồi."
Sở Trần nhìn người trước mặt-Tổng Khánh Bằng, em họ của Tổng Nhan.
Năm năm qua, cả nhà họ Tổng không ai coi chàng rể ngốc này ra gì; trong ký ức của anh, Tổng Khánh Bằng còn xem việc trêu chọc anh là thủ vui. Vài người đi cạnh Tổng Khánh Bâng bật cười.
"Tất nhiên là nghe rồi, tối nay đồn am lên kia mà: chàng rể nhà họ Tống ngủ ở cửa khách sạn Hoàng Đinh như con lợn chết, lại đúng lúc gặp đại thiểu gia họ Diệp, bị gọi dậy."
Một cô gái khoác tay Tổng Khánh Bâng nhìn Sở Trần từ đầu tới chân: "Trông cũng sáng sủa đấy, không ngờ lại là đô ngoc."
"Thử là biết ngay." Tổng Khánh Bằng nhếch môi giễu cợt, bước sang bên, cầm một ly rượu vang đỏ bảo phục vụ rót đãy, rõi nhổ một bãi nước bọt vào. Mãy người nãy giờ để ý bên này không khỏi xì xào.
"Cái này hơi quả rồi đấy."
"Đừng xen vào, đều là người nha họ Tổng, chuyện nha họ."
Tổng Khánh Bãng khựng một nhịp, nâng ly ra hiệu với mấy đứa bạn.
Cá bọn phá lên cười, lần lượt nhố nước bọt vào ly.
"Uong xong ly Bách Gia Thủy này, đảm bảo song trăm năm." Tổng Khánh Bang tủm tỉm bước tới trước mặt Sở Trần: 'Anh rể, uống đi, hôm nay tụi tôi sẽ không đánh anh nữa." Hần còn thầm nghĩ, trước đầy sao mình lại bạo lực thế, chẳng nghĩ ra cách thủ vị như thế này để trêu thăng ngốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!