Mọi người đều sững sờ, chết lặng tại chỗ.
Không ai ngờ Sở Trần lại coi câu đùa mia của Tổng Khánh Bằng là thật. Đầu óc ngốc nghếch, hiểu biết có hạn.
Mà đã ngốc lại còn khóe, ép hần uống ực cá ly, Tổng Khánh Bằng còn chẳng kịp phán kháng.
Dười bao ánh nhìn của đám đông, mặt hân tái mét, dạ dây cuộn lên như sóng gió, bỗng khuyu xuống nôn thốc nôn tháo.
Gậy ông đập lưng ông.
Đến cô gái vẫn còn khoác tay Tổng Khánh Bằng lúc nãy cũng ghê tớm lũi lại mấy bước.
Nghĩ đến việc hàn vừa nốc thứ "Bách Gia Thủy" kia-loại nước bần tạp đủ thứ còn thừa trong ly của bao người, ai uống cũng thấy rùng mình-cô ta thấy buồn nôn không chịu nối.
Lúc này, mấy người bạn của Tổng Khánh Bằng bước tới, vây chặt Sở Trần.
Chúng biết thừa, Tổng Khánh Bằng tuyệt đổi sẽ không bò qua cho thắng ngốc này.
Dù ngay tối nay, ngay tại đây mà không đánh cho thầng ngốc ấy một trận, Tổng Khánh Bằng cũng khó nguôi tức.
Tổng Khánh Bằng đứng dậy, ánh mắt lóe lên vẻ hung hãn, gườm gườm nhìn chẩm chầm Sở Trần.
Sở Trần mặt mày hiền lành chân chất, còn cười ngây ngô, như thể hoàn toàn không cảm nhận được hiểm nguy đang ập tới.
Tổng Khánh Bằng sấn tới phía Sở Trần.
Người xem xung quanh càng lúc càng đông.
Chăng thanh niên vừa cùng Sở Trần uống hai ly cũng vô thức nghiêng mặt nhin sang.
"Sở Trần, anh đang muốn chết à." Sắc mặt Tổng Khánh Bằng lạnh như băng. Hắn không ngờ nỗi nhục lớn nhất đời mình lại do một thằng ngốc gây ra.
Bộ vest trầng trên người còn lấm lem không ít rượu vang đỏ, trông vừa bê bết vừa nhếch nhác.
"Chuyện gì vậy?" Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau, đám đông liền tách ra, mẩy người bước tới. Người vừa lên tiếng chính là giám đốc Bàng của khách sạn Hoàng Đình, còn Diệp Thiếu Hoàng đi đăng trước.
"Thiếu gia Diệp." Không ít người lên tiếng chào.
Diệp Thiểu Hoàng đi tới, ánh mắt vẫn dừng trên người Sở Trần, khóe môi thoáng hiện nụ cười khó đoán.
Giám đốc Bàng bước lên, khẽ nhíu mày: "Đã xáy ra chuyện gì?"
Tổng Khánh Bầng hit sâu, nén giận, liếc Diệp Thiếu Hoàng một cái rồi chỉ Sở Trần, nghiến rãng nói: "Thiếu gia Diệp, là hân gây chuyện."
“Tối nay là tiệc sinh nhật của cô ba Tống, không thế để chuyện gi ảnh hướng đến tâm trạng của cô ấy." Diệp Thiếu Hoàng mở lời, liếc Sở Trần, nhàn nhạt bảo: "Đã là do Sở Trần gây ra, vậy để Sở Trần xin lỗi một tiếng, thế là xong. Xem như ne mặt toi."
Nghe vậy, vẻ mặt Tổng Khánh Bằng thoáng biển đồi.
Sở Trần khiến hân mất mặt trước đám đông, mà chỉ giải quyết bằng một câu xin lỗi nhẹ hều, hần không nuốt trôi nổi.
Thể nhưng, ở Thiền Thành này, thể diện của Diệp Thiếu Hoàng, mấy ai dắm không nế.
Tổng Khánh Bằng ngang lên, chạm phải ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng. Ánh nhìn của Diệp Thiếu Hoàng hơi nheo lại, thoáng qua một nét bỡn cợt.
Tổng Khánh Bầng khẽ giật mình.
Với vị thể của hần, hoàn toàn không đủ tăm để sánh với Diệp Thiếu Hoàng, lại chẳng vào nổi vòng giao tế của anh ta. Nhưng gần đây, nhà họ Diệp và nhà họ Tổng có dự án hợp tác, vừa khéo do Diệp Thiếu Hoàng phụ trách.
Tổng Khanh Bằng đã gặp anh ta vài lần, chủ yếu là Diệp Thiếu Hoang hỏi thăm chuyện nhà họ Tống, đặc biệt là ... cô chủ ba nhà họ Tống.
Sở Trần là chồng của cô chú ba.
Diệp Thiểu Hoàng không có lý do gì đe giúp Sở Trần. Vậy chỉ còn một khá năng: anh ta cũng muốn nhân chuyện xin lỗi này để si nhục Sở Trần.
Mượn tay hắn mà làm.
Tổng Khánh Bằng quay đầu nhìn Sở Trần, trong lòng đã có tính toán.
Hần sái bước tới gần, chậm rãi nói: "Sở Trần, nghe thấy chưa? Hôm nay là nế mặt Thiếu gia Diệp. Anh qua đãy, quỳ xuống xin lỗi đi."
Lời vừa dứt, ánh mắt người xem lại lần nữa đồn cả lên người Sở Trần.
Quỳ xuống xin lỗi.
Thầng ngốc con rề nhà họ Tổng liệu có nghe lời không?
Sở Trần vẫn mìm cười nhạt, bước lên hai bước: "Tôi quỳ à?"
Tổng Khánh Bầng nhếch môi cười lạnh: "Chầng lẽ là tôi?"
Ngay khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của Sở Trần, hắn bỗng nhớ đến cảnh bị ép uống "Bách Gia Thủy" lúc nãy, sắc mặt vụt đối, theo phản xạ lùi lại hai bước.
Đến khi hoàn hồn, đã thấy không ít người nhìn hân với vẻ khổ hiếu.
Tổng Khánh Bang cang thêm bực bội-han lại bị một thang ngoc làm cho ám ánh sao.
Hit sâu một hơi, mắt hắn lõe vé tàn độc: "Quỳ xuống!"
"Tổng Khánh Bằng, anh lấy tư cách gì mà bắt anh ấy quỳ."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Ánh mắt nhất thời sáng rực.
Cô đẹp như tiên, chiếc váy dài tôn đường cong hoàn mỹ, từ trong đám đông bước ra, như đóa tiên hoa nở rộ, tóa ra hào quang mê hoặc.
Cô chủ ba nhà họ Tổng, Tổng Nhan.
Tổng Nhan đi đến, sau lưng là Tổng Thu.
Tổng Thu liếc Tống Khánh Bằng một cái, thấy bộ vest trắng vương đầy vệt đỏ, không khỏi sững người.
Cậu ta tưởng Tổng Khánh Bằng đang bắt nạt Sở Trần, mà cảnh trước mắt lại giống như Sở Trần bắt nạt Tổng Khánh Bằng hơn.
Thấy Tổng Nhan, trong lòng Tổng Khánh Bằng chùn lại, mất hẳn khí thế.
Người nhà họ Tổng đều biết Sở Trần là ké ngốc. Bình thường người nhà không ít lần lấy thang ngốc con re ra lam trò vui, nhưng chang ai dam ngang nhiên bắt nạt Sở Trần trước mặt Tổng Nhan. Dù gì, Sở Trần và Tổng Nhan trên danh nghĩa văn là vợ chồng, hơn nữa Tống Nhan luôn che chở anh.
Đêm nay cũng vậy, không ngoại lệ.
Tổng Nhan đứng chắn trước mặt Sở Trần. Cô không hoi anh điều gi. Năm năm rồi, không ai hiểu So Trần hơn co. Dủ anh cũng chắng thể giái thích được chuyện gi đã xáy ra, nhưng cô có thể chắc chân, nhất định là đám Tổng Khánh Băng lại ức hiếp Sở Trần.
Sắc mặt Tổng Khánh Bằng biển đối liên tục, ánh mắt khẩn cầu nhìn sang Diệp Thiếu Hoàng.
Diệp Thiểu Hoàng bình thản, mim cười gật với Tổng Nhan: "Cô Tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tổng Nhan khẽ gật đầu đáp lễ.
"Khánh Bäng, chuyện gi vậy?" Tổng Thu hói.
Tổng Khánh Bằng lườm một người bạn cạnh đó, rồi nói: "Hắn thừa lúc em không đế ý, ép em uống một ly" Vừa dứt lời, đạ dày hắn lại cuộn lên mấy nhịp.
Ngay cả Tổng Nhan cũng bất ngờ quay lại nhìn Sở Trần.
Năm năm qua, anh chưa từng cãi trả, càng không đánh lại.
Vậy mà tổi nay dám ra tay với Tổng Khánh Bằng?
Thấy nụ cười nhân nhạt trên mặt Sở Trần, mày Tổng Nhan khẽ chau, lạnh lùng nhìn Tổng Khánh Bằng. Cô vẫn không tin Sở Trần chú động động thủ: "Anh ấy là anh rế của em, mời em một ly thì có gì sai?"
Tổng Khánh Bằng cứng họng."
Hần không dám nhắc đến chuyện "Bách Gia Thủy” trước mặt Tổng Nhan.
"Sở Trần, đi theo tôi." Tổng Nhan không nói thêm. Dù sao cũng là người nhà họ Tổng, bị người ta vây quanh nhìn ngó thể này thì quá mất mặt.
Sở Trần lập tức theo sau cô rời khỏi đại sảnh tiệc.
Không ít ánh mắt dối theo bông lưng hai người, mỗi người một vé.
Ảnh mắt Tổng Khánh Bằng lóe lên tia không cam lòng.
Nổi nhục đềm nay, hắn sẽ không để yên.
"Thiếu gia Bằng, ngày tháng còn dài." Có người ghé sát bên hắn, hạ giọng:
"Tổng Nhan không thể lúc nào cũng kè kè bên thang ngốc đó."
Tổng Nhan dẫn Sở Trần vào phòng họp nhỏ ở tầng hai của khách sạn.
Sở Trần nhin qua một lượt, cộng thêm Tổng Thu cũng đã theo tới, nhà Tổng Nhan hầu như đã có mặt đông đủ.
Cha là Tổng Tà Dương, mẹ là Tô Nguyệt Hiền.
Tổng Nhan là con thứ ba nhà họ Tổng, hai chị gái ngồi bên cạnh Tô Nguyệt Hiền, Đối diện là hai người đàn ông mặc vest đeo cà vạt, trông rất bánh bao-hai anh rế của Tổng Nhan-đều là công tử nhà giàu ở Thiền Thành, môn đăng hộ đổi.
Tổng Thu là con trai duy nhất của nhà họ Tổng. Cậu ta ngồi xuống cạnh Tổng Tà Dương, cười khấy, nhìn Sở Trần: Tối nay nở mày nở mặt ghê. Biết ép Khánh Bằng uống rượu rồi, lại còn trước mặt Thiếu gia Diệp."
"Diệp Thiếu Hoàng?" Tổng Tà Dương nhĩu mày, nhìn sang, một lúc rồi nói: "Nhan Nhan, con ngồi đi."
Sở Trần đứng sau lưng Tổng Nhan.
Anh cũng quen rồi.
Năm năm nay, hễ có cuộc họp gia đinh là anh chí được đứng sau lưng Tổng Nhan.
"Sở Trần, cậu cũng ngồi." Tổng Tà Dương nói.
Tổng Nhan khẽ ngạc nhiên.
Đây là đãi ngộ chưa từng có suốt năm năm qua.
Sờ Trần thì không nghĩ nhiều, kéo ghế bên cạnh Tổng Nhan ngồi xuống.
Tổng Tà Dương ném tập hồ sơ về phia Sở Trần.
"Còn biết viết tên mình chứ."
Tổng Nhan mở tập hồ sơ. Trên cùng là một tờ-hợp đồng ly hôn.
Sắc mặt cô bất giác trắng bệch, tựa như có thử gi đó đập mạnh vào tận sâu trong lòng.
Nẵm năm trước, cô từng hết sức phản kháng, nhưng tất cả vì gia tộc.
Năm năm qua, cô và Sở Trần sớm tối bên nhau, tuy ít khi trò chuyện, nhưng sự hiện diện của anh đổi với cô dần trở thành một thới quen. Bất ngờ nhìn thấy bản hợp đồng ly hôn này, trong lòng Tổng Nhan dâng lên cảm giác khó nói thành lời.
Lễ ra cô phải mong ngày này lăm. Nhớ năm năm trước, cha đã nói với cô, năm năm thôi, sẽ trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, ngày ấy đã đến.
Trong lòng cõ lại dấy lên chút lưu luyến.
Tuy vậy, Tổng Nhan hiếu rất rõ, cô không thế sống cả đời với Sở Trần.
Đời còn dài, có luyền tiếc cũng phải buông.
Cô nhìn sang Sở Trần, trên mặt anh vẫn treo nụ cười.
Có lẽ, sống mơ màng cá đời, chẳng biết gi hết, lại là một kiểu tốt.
Tổng Tà Dương nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng nữa. Đến giờ thì bảo Sở Trần ký."