Phòng họp lặng như tờ.
Người nhà họ Tổng sững sở nhìn cánh trước mắt.
Người mà tam thiếu gia nhà họ Hạ ở Dương Thành muốn gặp lại chính là gã rế ở rế sắp bị nhà họ Tống ruồng bỏ này.
Tổng Nhan nắm cây bút gãy trong tay, cũng bất giác đứng bật dậy.
“Ông Tổng, vị này chầng phải là con rế của ông sao?" Hạ Bắc lên tiếng.
Ánh mắt Tổng Tà Dương chợt sầm lại.
Theo giờ lành do đạo sĩ Trương định, còn chưa đầy ba phứt nữa là tới lúc Sở Trần phải ký vào bản hợp đồng ly hôn.
Thể nhưng Hạ thiểu gia trước mắt, dường như chỉ hứng thu với một mình Sở Trần.
Chầng lẽ muốn kết được mối với nhà họ Hạ, nhà họ Tổng lại phải trông cậy vào ... Sở Trần?
"Hạ thiếu gia, hần ... " Tổng Tà Dương mấp may moi, suýt buột miệng noi ra hai chữ "bị ngốc", rồi đáp: "Đúng vậy."
"Vậy thì được, toi muốn nói chuyện với Sở Trần." Hạ Bắc liếc Sở Trần một cái, quay người đi trước.
Tất cả ánh mắt nhà họ Tổng đều đồn lên người Sở Trần.
Chuyện này mà xảy ra với Sở Trần, trong mắt họ đúng là một phép màu.
"Bánh từ trên trời rơi xuống, cũng đâu có lý gi lại rơi trúng đầu một thằng ngốc chứ." Lâm Tín Bình không tài nào tin nổi, cậu chú nhà họ Hạ vì sao lại chỉ định nói chuyện với Sớ Trần.
"Sở Trần, anh quen tam thiếu gia nhà họ Hạ từ bao giờ vậy?" Châu Kiếm cũng nhịn không được hỏi.
Sở Trần ngầng đầu: "Mới quen."
Mọi người: "..."
"Sở Trần, anh cứ sang đó trước đi." Ảnh mắt Tổng Tà Dương phức tạp liếc Sớ Trần một cái.
Sở Trần vừa ra khỏi phòng, nhị tiếu thư nhìn bản hợp đồng ly hôn trên bàn, sắc mặt thoáng đối: "Sắp tới giờ bác Trương định rồi, khí vận của Sở Trần sắp hết. Cứ đ anh ta sang đó thế này, không bàn được cũng thôi, lỡ đác tội nhà họ Hạ thì ... "
"Không chậm trẻ bao lâu đâu." Tổng Tà Dương hít sâu một hơi. Với cục diện hiện nay của nhà họ Tổng, nếu hợp tác được với nhà họ Hạ, đỏ sẽ là một màn lật thế đẹp đế. Chí cần có máy may hy vọng, ông ta cũng muốn gianh lấy.
"Đến nói cho tròn câu còn khó, muốn đắc tội với Hạ thiếu gia e cũng không dễ" Lâm Tín Bình cười nhạt: "Tôi lại nghĩ thông rồi. Biết đâu Hạ thiếu gia nghe danh của Sở Trần, muốn tìm chút trò vui."
Phòng họp bên cạnh.
Sở Trần và Hạ Bắc ngồi đối diện.
"Tôi là tam thiếu gia nhà họ Hạ, còn anh là chồng của cô ba Tổng. Xem ra cũng có duyên phết." Hạ Bắc mim cười quan sát Sở Trần: "Nghe nói chồng của cô ba Tổng là người đi ớ rế, lại còn là đồ ngốc."
Sở Trần khẽ gật cười: "Rồi sao?"
"Rồi tôi thấy, chính bọn họ mới là đô ngốc." Hạ Bắc bật cười, ánh mắt tò mò: "Anh cho tôi một cám giác rất lạ. Cuộc tranh cãi lúc nãy ở đại sánh tôi thấy tận mắt. Tôi không tin đó là việc một thắng ngốc có thể xứ lý nổi. Sớ Trần, vì sao anh phái giá điên giá dại ở nhà họ Tống?"
Sở Trần vừa định mở miệng, Hạ Bắc đã cười khì khì, nháy mắt với anh: "Tõi hiểu mà. Cô ba Tống đẹp nghiẽng nước nghiẽng thành, đối là tõi, được ở bên cõ ấy mà giả ngốc cả đời cũng cam tăm tình nguyện."
Sở Trần sững lại.
Lúc nãy ở phòng họp bên kia, Tổng Tà Dương đi qua đi lại vội vàng, làm người ta lầm tưởng khách quý nhà họ Hạ hần phải lạnh lùng lăm.
Giờ xem ra, tên này đúng là đồ háo sắc.
Bảo sao khi trước lại đột ngột hỏi anh: chọn giang sơn hay mỹ nhãn - han châc chân thiên về vế sau hơn.
Như chợt nhận ra mình thất thố, Hạ Bắc ngồi thắng lại, nghiêm túc nói:
"Trước hôm nay, tôi cũng nghĩ giống như anh từng nghĩ - đời người có mỹ nhân bầu bạn, sống vui là đủ."
Sở Trần: " ... "
"Nhưng mấy chữ anh nói, làm tôi bừng tính." Ánh mắt Hạ Bắc sáng rực:
"Tỉnh thì năm quyền thiên hạ, say thì gối đầu giai nhân - đời người tiêu sái khoai ý đến thể! Đay mới là thứ Hạ Bắc tôi muốn theo đuối."
Thấy thần sắc Sở Trần văn binh thán, Hạ Bắc ngấn người: "Sao anh không phẩn khích chút nào?"
Khỏe môi Sở Trần khế giật. Hạ thiểu gia này có thiếu sợi dây nào trong đầu không vậy.
"Quay lại chuyện chính." Hạ Bắc xua tay: "Anh có biết vì sao ông cụ lại cử tôi đến tiếp xúc với nhà họ Tống không? Bởi vì ở nhà họ Hạ, chẳng ai thật sự để tâm đến vụ hợp tác này, nên mới phái tôi sang làm cho có lệ."
"Tôi là tam thiếu gia nha họ Hạ, từ trước đến nay chua từng lam nên trò trống gì. Còn anh là gã ở rế chẳng ai coi ra gì trong nhà họ Tổng, chồng của cô ba Tổng" Hạ Bắc cười hề hề: "Đột nhiên tôi thấy chúng ta đúng là một cặp bài trùng. Nếu hai ta hợp tác, dựng nên một giang sơn ở Thiền Thành, anh nói xem, có khiến tất ca mọi người ha hoc mồm không?"
Tim Sở Trần khẽ động. Anh nhìn thắng Hạ Bắc một cái: "Anh là tam thiếu gia nhà họ Hạ, co rat nhiều moi quan hệ va nguồn lực. Còn toi chí la con rế ở rể, không tiền không quyền, e chẳng giúp được gì cho anh."
"Hahahaha! Chỉ riêng tám chữ anh cho toi đã đủ đế toi tặng anh một món quà lớn rồi." Hạ Bắc vỗ vai Sở Trần, ánh mắt đầy khích lệ: "Sớ Trần, cử mạnh dạn mà làm. Có chuyện gì, anh Bắc chống lưng cho anh.'
Điện thoại Hạ Bắc bỗng reo, hắn liếc qua, mắt sáng lên: "Thôi, Sở Trần, trưa mai đúng mười hai giờ tôi đến tim, bản chuyện cụ thế." Hạ Bắc vội vã rời đi.
Sở Trần nhìn theo bóng lưng Hạ Bắc khuất dần, lòng ngổn ngang.
"Tám chữ ... "
Trình độ toán của tam thiếu gia Hạ, đáng lo thật.
Trong mắt Sở Trần, tuy vị thiếu gia nhà họ Hạ ở Dương Thành thân phận lẫy lừng, nhưng trông lại chẳng đáng tin chứt nào.
Điều anh không biết là, tuy Hạ Bắc đi gấp, song khi ngang qua phòng họp bên cạnh, hần vẫn không quên để lại một câu:
"Nhà họ Hạ có thế hợp tác với nhà họ Tổng, với điều kiện người phụ trách phía nhà họ Tổng phải là Sở Trần."
Khi Sở Trần quay lại, người nhà họ Tổng vẫn chưa hoàn hồn.
Chỉ có thế là Sở Trần!
Chí một câu của Hạ thiểu gia đã khiến Sở Trần-gã rế ở rể sắp bị nhà họ Tổng ruồng bó-bồng chốc trớ thành nhân vật then chốt.
Tất cá đều nhìn Sở Trần với ánh mất không sao tin nối.
Đến giờ vẫn không hiểu nổi một chuyện:
Rốt cuộc Hạ thiếu gia nhìn trúng tên ngốc này ở điểm nào.
"Chẳng lẽ đãy chính là "người khở lăm phúc'?" Lâm Tín Bình, anh rế cả, không nén được giọng chua chát, mắt đầy bực bội. Nếu thật phải tìm một người đại diện nhà họ Tống đàm phán hợp tác với nhà họ Hạ, hàn ta tự cho mình là người xứng đáng nhất.
Hần muốn buột miệng nói Hạ thiểu gia mù mắt, nhưng không dám.
"Ba, vậy bản hợp đồng ly hôn này chắc phải ký trước đã," Nhị tiếu thư nói: “Bác Trương nói rất rõ, ngay khoảnh khác này khí vận của Sở Trần đã hết. Hơn nữa, đế Sở Trần sang đàm phán với nhà họ Hạ, truyền ra ngoài, e cả thành cười rụng răng."
Lông mày Tô Nguyệt Hiền cũng nhíu chặt.
Hạ thiếu gia địch thân chỉ đích danh Sở Trần, nhưng trong nhà họ Tổng, châng ai dám đặt niềm tin vào anh ta.
"Nỗi lo của Tống Tình lúc nấy cũng có lý." Tô Nguyệt Hiền nói: "Lỡ Sở Trần vi vụ hợp tác này mà đắc tội nhà họ Hạ, hậu quả không dám tưởng."
Nhị tiếu thư nhà họ Tổng là Tống Tình.
Đại tiếu thư tên Tống Vãn.
"Tôi hiểu rồi." Tổng Vân như bừng tỉnh, sau lưng túa mồ hôi lạnh, trừng to mắt: "Mọi người thử nghĩ xem, bác Trương nói qua đem nay khí vận của Sở Trần sẽ tận. Nghĩa là từ nay khí vận của anh ta sẽ cực kỳ xấu. Sự xuất hiện của Hạ thiếu gia không phải cơ hội, mà là khởi đầu của vận rủi. Nếu Sở Trần thật sự tiếp xúc nhà họ Hạ, sẽ kéo tai ương về cho nhà họ Tổng."
Lời vừa dứt, tim mọi người trong nhà thót lại.
Ngắm kỹ mà rợn người.
"Năm năm trước khi vận của Sở Trần đã cứu nhà họ Tổng, năm năm sau không thể để vận rui của anh ta hủy nhà họ Tổng được." Lâm Tin Bình đứng bật dậy: "Ba, việc này không thế chần chừ, bảo Sở Trần ký ngay đi."
Tổng Tà Dương trầm ngâm.
"Họ nói đúng." Tô Nguyệt Hiền lên tiếng: "Quan trọng hơn, nếu không ký, Thiếu gia Diệp ... sẽ không vui."
Thiếu gia Diệp - Diệp Thiếu Hoàng.
Ca nhà họ Tổng đeu biet Diệp Thiếu Hoang đang theo đuổi Tổng Nhan.
Cần nhắc xong, Tổng Tà Dương nhĩn Sở Trần: "Ký đi."
Ánh mắt Sở Trần hướng về phía Tổng Nhan.
Năm năm.
Trong ký ức năm năm bị Trấn Hồn Phủ phong ấn, với anh, thứ quý giá duy nhất là ký ức về cô gái bên cạnh.
Anh chỉ để tâm đến thái độ của Tống Nhan.
Nếu cô muốn ký, anh dứt áo ra đi.
Nếu cô muốn giữ, anh sẽ ở lại, cùng cô đến cùng.
Thân hình Tổng Nhan khế run, nơi đáy mat thoáng ánh lên một tia long lanh, bồng ngấng đầu: "Cái gọi là tai ương, chẳng qua là khả năng do mọi người tự tưởng tượng. Trước khi rời đi, Hạ thiếu gia nói rất rõ, chỉ cần Sở Trần đi đàm phán, hai bên có thể hợp tác. Vì sao không cho Sở Trần một cơ hội?" "Em ba, hôm nay em làm sao vậy?" Tổng Tình ngạc nhiên: "Sao lại nói đỡ cho thắng ngốc này."
"Hõm nay, em không hề có ý từ chối ký ban hợp đồng ly hon." Tổng Nhan nói: "Em chí nêu sự thật. Còn về 'Thiếu gia Diệp các người nói, em nói thắng - dù em có độc thân trở lại, em cũng sẽ không chấp nhận lời theo đuoi của anh ta.
Ánh mắt Tổng Nhan kiên định, trong veo: "Ước nguyện sinh nhật hai mươi ba tuổi của tôi là được tự mình quyết định một lần, cho So Trần một cơ hội lật mình. Chúng ta đều tin bác Trương; bác ấy nói rất rõ, suốt năm năm qua là khí vận của Sở Trần đã vực nhà họ Tổng dậy từ cối chết. Nhà họ Tổng chúng ta, vì sao không báo đáp anh ấy một lần? Huống hồ, đay cũng là một cơ hội cho chính nhà họ Tổng. Thứ hai, tôi không thích Diệp Thiếu Hoàng."
"Nhan Nhan, sao con có thể nghĩ như vậy?" Tô Nguyệt Hiền noi: "Diệp
Thiếu Hoàng hơn Sở Trần trăm lần ngàn lần."
"Dù anh ta có hơn Sở Trần vạn lần, cũng không phải người con thích."
Tổng Nhan đáp: "Hơn nữa, điều thứ hai con vừa nói là suy nghĩ cá nhãn, không liên quan đến Sở Trần.
"Em ba." Đại tiểu thư Tổng Vân cũng định lên tiếng.
Đúng lúc ấy, một giọng nói ngoài dự liệu tất cá vang lên ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!