Vụn giấy bay trắng xóa, đập vào mắt mọi người.
Không ai ngờ, ngay lúc họ đang tranh luận đến hồi gay gắt, Sở Trần lại bất ngờ xé toạc bản hợp đồng ly hôn, còn buông một câu: "Chúc mừng sinh nhật."
Chắng lẽ anh coi củ xé này là qua sinh nhật tang cho Tống Nhan sao?
Từ giây phút ấy, khi không côn bị bán hợp đồng ly hôn trới buộc, để Tổng Nhan được tự quyết một lần - đó mới là món quà sinh nhật của Sở Trần.
Qua mần giấy vụn đang rơi, ánh mắt Tổng Nhan nhìn anh - gương mặt vừa quen thuộc vừa như xa lạ.
Cô là người hiếu Sở Trần nhất trong nhà họ Tống, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay anh khác hần mọi ngày.
Rầm!
Tổng Thu đập bàn bật dậy, trừng mắt nhìn Sở Trần: "Sở Trần, anh có biết mình đang làm gì không?"
Khi mọi người vẫn còn đang cân đo thiệt hơn, Sở Trần đã thầng tay xé hợp đồng ly hôn, chẳng khác nào thay nhà họ Tổng đưa ra quyết định.
Ít nhất, trong tiệc mừng sinh nhật hai mươi ba tuổi của Tổng Nhan tối nay, thân phận của Sớ Trần vẫn là con rế nhà họ Tổng.
Tất cả đều trừng mắt nhìn Sở Trần.
"Diệp Thiếu Hoàng biết về bản hợp đồng ly hôn này." Trong mắt Tô Nguyệt Hiền lộ rõ vé bực dọc. "Bố con cũng đã gật đầu với Diệp Thiếu Hoàng, toi nay sẽ công bổ việc ký hợp đồng ly hôn, để ai nấy ở Thiền Thành đều biết con đã độc thăn trở lại. Thế mà bảy giờ .. " Tô Nguyệt Hiền chỉ thắng vào Tống Nhan, tay run lên vi gian: "Nhan Nhan, con dạy So Trần thành ra thế a?"
Tổng Nhan ngây người nhin Sở Trần.
Một lúc lâu sau, cô khẽ gật đầu: "Cảm ơn."
Năm năm rồi.
Đãy là lần đầu tiên anh nói với cõ "Chúc mừng sinh nhật."
Mắt Tổng Nhan bồng phủ một màn sương, nỗi tủi thân đồn nén bấy lâu trào dâng.
Vừa tròn mười tám tuối, gia đình đã chọn cho cô một người chồng ở rế, lại còn là một kẻ ngổc.
Cô không có quyền lựa chọn.
Hôm nay, vừa tròn năm năm, nhà lại nôn nóng bat cô đi lấy lòng cậu chủ nhà họ Diệp.
"Trong nhà này, tôi chỉ là một quân cờ thổi sao?" Tổng Nhan cố ghim nước mắt, ánh mắt chầm chậm lướt qua từng người, cuối cùng dừng trên người Tổng Tà Dương. "Bố, nam năm trước, bố đã nói với con thế nào?"
Tổng Tà Dương giật bản người, ông không dám đối diện ánh mắt của con
"Nhan Nhan." Thấy mat Tổng Nhan đã hoe đo, Tô Nguyệt Hien cũng hạ giọng, thớ dài: "Thật ra nhà họ Tổng tuy đã qua cơn nguy khỏ, nhưng hiện tại vắn chầng dễ dàng gi. Em trai con còn nhó, nhà họ Tổng vấn phái trông vào ba chị em con gộp sức."
"Ở Thiền Thành, những gia tộc có thể sánh với nhà họ Diệp đếm trên đầu ngón tay." Lâm Tín Bình nói. "Diệp Thiếu Hoàng lại là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ giới thương nghiệp Thiền Thành bây giờ. Cơ hội này nhất định phải năm cho chắc.
"Một bên là thẳng ngốc, một bên là Diệp Thiếu Hoàng - lựa chọn này khó lắm sao?" Đại tiểu thư Tổng Vân nhịn không được lên tiếng.
"Nếu bên 'thâng ngốc' đối thành nhà họ Hạ, còn Tổng Nhan thì được tự do thì sao?" Một giọng nói vang lên đầy đột ngột.
Lại là Sở Trần.
Người nhà họ Tổng cảm thấy hôm nay Sở Trần nói nhiều hơn tống cộng cả năm nấm qua.
Bình thường, anh chỉ cam chịu nhẫn nhục, bất kể xáy ra chuyện gì cũng chỉ đứng sau lưng Tổng Nhan ngây ngô cười.
"Sở Trần, ở đây không tới lượt anh lên tiếng." Châu Kiếm, anh rế thứ hai, buột miệng quát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!