Sở Trần ... sẽ bảo vệ mình ư?
“Tôi không biết giữa nhà họ Hạ và nhà họ Diệp, ai mạnh hơn. Nhưng tôi biết, với nhà họ Tổng, nhà họ Hạ quan trọng hơn." Sở Trần bình thản nói. "Nhà họ Diệp, chẳng qua là vì Diệp Thiếu Hoàng để mắt tới Tổng Nhan mà thôi.
Ngoài chuyện đó ra, hân mang lại lợi ích thực chất nào cho nhà họ Tổng? Dù có thì cũng không phải bây giờ. Còn nhà họ Hạ - nhà họ Tổng muốn thử bước vào ngành dược, nếu hợp tác được với nhà họ Hạ thì có thế nhanh chóng đi vào quỹ đạo, tăng cường và phát triển thực lực của chính mình."
Tổng Thu cau mày: "Sở Trần, anh đang nói nhảm gì đấy."
"Tôi đang nói ... " Anh mắt Sở Trần thắng thần đối diện Tổng Tà Dương, không chứt né tránh. "Rốt cuộc nhà họ Tổng muốn có một chỏ dựa thật mạnh, hay muốn tự thân lớn mạnh?"
Đồng tử Tổng Tà Dương khẽ co lại.
Một câu của Sở Trần như vên mây thấy trời, đi thầng vào cốt lõi. Thể lực phia sau Diệp Thiếu Hoàng tượng trưng cho chỗ dựa; còn nha họ Hạ, nếu hợp tác thành công, thực lực của chinh nhà họ Tổng sẽ nháy vọt.
Chỉ là, điều Tổng Tà Dương khó chấp nhận nhất, lại là những lời ấy thốt ra từ miệng Sở Trần.
Không chỉ Tổng Tà Dương, những người khác cũng thoáng sững sở.
Trong nhận thức của họ, những loi ấy tuyệt đối không the nao là do Sở Trần nói ra.
"Chắng lẽ là Hạ thiếu gia sao?" Lâm Tín Bình buột miệng.
Mắt mọi người sáng lên.
Đúng vậy.
Nhất định là Hạ thiếu gia đã dạy Sở Trần nói thế.
"Cậu chủ nhà họ Hạ cũng có bản lĩnh đấy chứ, lại còn khiến Sở Trần nhớ được từng ấy lời." Tổng Vân chua ngoa châm chọc.
Tuy vậy, ai cũng rõ ràng, những lời cúa Sớ Trần đã lay chuyển được suy nghĩ của Tổng Tà Dương.
Nếu buộc phải chọn một trong hai: dựa vao cho dựa hay tự than lón mạnh, Tổng Tà Dương sẽ không chứt do dự mà chọn về sau.
"Một ngày" Sở Trần lại lên tiếng. "Tổi mai vào giờ này, nếu tôi có thể ký được thỏa thuận hợp tác với nhà họ Hạ, xin hãy tôn trọng Tổng Nhan một lần, để cô ấy được tự mình quyết định. Ngược lại, nếu tôi làm không được, tôi sẽ lập tức cút khỏi nhà họ Tổng."
Mọi người đều sững sở.
Thàng ngốc này, đúng là khác rồi.
Rốt cuộc tối nay đã xáy ra chuyện gì?
"Chắng lẽ đúng là ngoc thì có phúc của kẻ ngốc? Đến khi khí vận của Sở Trần hết thì người cũng hết ngốc luôn." Tổng Tình nhìn anh, bỗng khịt mũi cười khẩy. "Có điều, tự cho là thông minh, trong mắt người khác lại càng ngốc."
Việc hợp tác với nhà họ Hạ, nhà họ Tống đã chuấn bị bao lâu nay; cuối cùng còn phai đe lão gia đich than ra mặt mới xin được một cuộc hẹn hiểm hoi. Nhà họ Hạ rõ ràng chắng mấy hứng thú.
Vậy mà Sở Trần lại nói mạnh miệng, trong một ngày sẽ đạt được hợp tác với nhà họ Hạ.
"Cậu dựa vào cái gì?" Lầm Tín Bình không nén nối giọng cười mía. "Dựa vào cái dáng điệu ngốc nghếch này à?" Trong lòng hân vẫn đầy ấm ức: vì sao người Hạ thiểu gia muốn gặp lại là Sở Trần chứ không phái hắn?
Một ngày!
Đứng sau lưng Sở Trần, Tổng Nhan cũng vô thức siết chặt vạt áo.
Lần đầu tiên trong đời, cô nếm trải cảm giác được che chớ.
Dù vẫn chưa thấy an tâm bao nhiêu, nhưng trong lòng đã dâng lên một luồng ấm áp.
"Tôi cho cậu một ngày"" Tổng Tà Dương nhìn cham châm Sở Trần, chốt hạ.
"Bổ." Những người khác không khỏi kêu lên.
Tổng Tà Dương phất tay, tất cá lập tức im bặt.
Trong nhà họ Tổng, lời của Tổng Tà Dương là tuyệt đổi.
Ông vắn nhìn Sở Trần, khẽ lắc đầu: "Tôi đồng ý, không phải vì tin cậu, mà vì quà sinh nhật của Nhan Nhan cậu không tặng nối, thì để tôi - người làm cha - tặng.
Hoàn thành hợp tác với nhà họ Hạ trong vòng một ngày, đúng là mơ giữa ban ngày.
Nhưng thế cũng tốt.
Minh dã cho So Trần một cơ hội, lòng Nhan Nhan cũng dễ chịu hơn một chứt, sự phản kháng trong con bé có lẽ cũng bớt đi đôi phần.
Tổng Tà Dương nớ nụ cười cáo giả nhin Sớ Trần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!