Bách Linh nhíu mày nói:
- Hay là nói, cô gia không muốn?
Lạc Thanh Chu không biết nên trả lời như thế nào, đành phải tiếp tục giữ yên lặng.
Bách Linh cười cười, đi tới phía trước.
Trở lại Tần phủ.
Tần Văn Chính đang nghiêm mặt, đứng ở cửa đại sảnh chờ bọn họ.
Thì ra tên sai vặt khiêng lễ vật sớm chạy về trước, bẩm báo chuyện vừa rồi ở Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng vị Tần Lão Gia này muốn nghiêm khắc răn dạy bọn họ, thậm chí trừng phạt Hạ Thiền.
Nhưng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là vị Tần Lão Gia này không ngờ lại mang vẻ mặt ôn hòa an ủi bọn họ một phen, sau đó giận mắng người Thành Quốc phủ không ra gì.
- Thanh Chu, ngươi làm rất tốt, phụ thân không có nhìn lầm ngươi. Lúc nguy hiểm ngươi che chở Kiêm Gia, phụ thân rất vui mừng.
- Lạc Diên Niên kia không ngờ lại ngầm đồng ý phu nhân hắn làm khó các ngươi, uổng cho chức trưởng bối! Chuyện này, Tần gia ta nhớ kỹ!
- Từ nay về sau, các ngươi cũng không cần qua đó, coi như không biết bọn họ.
Lạc Thanh Chu nhìn mắt ông, nghe được trong lòng nói:
- Nãi nãi ngươi Lạc Diên Niên, lão tử rủa nương tử ngươi, tiên sư nhà ngươi, xem thường Tần gia ta, một ngày nào đó, lão tử muốn khiến ngươi hối hận không kịp!
Lạc Thanh Chu: -...
Thì ra phụ thân đại nhân uy nghiêm của nương tử nhà mình, lại có dáng vẻ như vậy...
- Được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi.
Tần Văn Chính nghiêm trang mắng vài câu, khoát tay, để bọn họ lui ra.
Lạc Thanh Chu cáo lui.
Ở ngoài hành lang tách ra, Bách Linh cười mỉm nhắc nhở:
- Cô gia, đêm nay nhớ kỹ tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ trong phòng nha.
Tần Kiêm Gia vẻ mặt lạnh nhạt.
Hạ Thiền bên cạnh lạnh như băng tuyết, ánh mắt như kiếm.
Lạc Thanh Chu không dám đáp lại, mang theo Tiểu Điệp, yên lặng rời khỏi.
Trở lại tiểu viện.
Hai chủ tớ nói chuyện một chút.
Lạc Thanh Chu vào nhà đọc sách.
Tiểu Điệp chốt cửa sân, đi tìm nha hoàn khác học nữ công và thổi tiêu.
Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, chiếu lên người, ấm áp dễ chịu.
Lạc Thanh Chu xem sách một lúc nghĩ đến buổi sáng vị Vương quản gia kia uy phong lẫm liệt công kích, Hạ Thiền một kiếm xuyên cổ, lập tức lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Vẫn là luyện võ thú vị!
Hắn để quyển sách xuống, khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển mấy lần nội công tâm pháp.
Đợi rõ ràng cảm thấy trong cơ thể có nhiệt lưu lưu động, đi ra khỏi phòng, đi tới nơi hẻo lánh trong tiểu viện, lại bắt đầu dùng hai cây đại thụ cứng cáp kia đánh đấm rèn luyện da thịt.
Lúc tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Rất nhanh tới buổi trưa.
Tiểu Điệp bưng cơm tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng ăn xong.
Đợi Tiểu Điệp thu thập xong rời khỏi, chốt cửa sân, tiếp tục tu luyện.
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tiểu viện, tiếng thân người va chạm thân cây, tiếp tục không ngừng.
Nghe âm thanh thì biết vô cùng dùng sức và mãnh liệt.
Lạc Thanh Chu đánh đấm đầu đầy mồ hôi, toàn thân đau nhức, nhưng vẫn như cũ chưa ngừng.
Thẳng đến da thịt sắp không chịu đựng nổi nữa, dần dần căng cứng, hắn mới dừng lại, vận chuyển nội công tâm pháp.
Sau đó, tiếp tục đánh đấm.
Da hắn từ mềm trở thành cứng rắn, từ cứng rắn biến mềm, như thế lặp đi lặp lại, dần dần cứng cỏi.
Mỗi một tấc da thịt trên cơ thể, đều đang mãnh liệt rèn luyện như vậy, bắt đầu dần dần xảy ra biến hóa.
Vỏ hai cây đại thụ kia đã tróc ra.
Lạc Thanh Chu biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Chờ hắn đập nát toàn bộ thân cây, luyện da mới có chút thành tựu.
Trong nháy mắt.
Mặt trời đã rơi xuống chân trời.
Núi xanh thấp thoáng xa xa, ráng chiều mờ ảo, sương khói lượn lờ.
Giống như có một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đang nằm ở đó hoạt bát mà ngượng ngùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu có chút hoảng hốt.
Đêm nay, Tần đại tiểu thư thật sự đến sao?
Mặt trời ngả về tây.
Mặt hồ chiều xuống sóng nước lấp loáng.
Dương liễu rủ xuống bờ, lầu các in bóng, lá xanh nụ hồng, cảnh hồ đẹp không sao tả xiết.
Lạc Thanh Chu tu luyện xong, cũng không lập tức nghỉ ngơi.
Đầy người mồ hôi đi dạo ven hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ.
Bách Linh nhíu mày nói:
- Hay là nói, cô gia không muốn?
Lạc Thanh Chu không biết nên trả lời như thế nào, đành phải tiếp tục giữ yên lặng.
Bách Linh cười cười, đi tới phía trước.
Trở lại Tần phủ.
Tần Văn Chính đang nghiêm mặt, đứng ở cửa đại sảnh chờ bọn họ.
Thì ra tên sai vặt khiêng lễ vật sớm chạy về trước, bẩm báo chuyện vừa rồi ở Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng vị Tần Lão Gia này muốn nghiêm khắc răn dạy bọn họ, thậm chí trừng phạt Hạ Thiền.
Nhưng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là vị Tần Lão Gia này không ngờ lại mang vẻ mặt ôn hòa an ủi bọn họ một phen, sau đó giận mắng người Thành Quốc phủ không ra gì.
- Thanh Chu, ngươi làm rất tốt, phụ thân không có nhìn lầm ngươi. Lúc nguy hiểm ngươi che chở Kiêm Gia, phụ thân rất vui mừng.
- Lạc Diên Niên kia không ngờ lại ngầm đồng ý phu nhân hắn làm khó các ngươi, uổng cho chức trưởng bối! Chuyện này, Tần gia ta nhớ kỹ!
- Từ nay về sau, các ngươi cũng không cần qua đó, coi như không biết bọn họ.
Lạc Thanh Chu nhìn mắt ông, nghe được trong lòng nói:
- Nãi nãi ngươi Lạc Diên Niên, lão tử rủa nương tử ngươi, tiên sư nhà ngươi, xem thường Tần gia ta, một ngày nào đó, lão tử muốn khiến ngươi hối hận không kịp!
Lạc Thanh Chu: -...
Thì ra phụ thân đại nhân uy nghiêm của nương tử nhà mình, lại có dáng vẻ như vậy...
- Được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi.
Tần Văn Chính nghiêm trang mắng vài câu, khoát tay, để bọn họ lui ra.
Lạc Thanh Chu cáo lui.
Ở ngoài hành lang tách ra, Bách Linh cười mỉm nhắc nhở:
- Cô gia, đêm nay nhớ kỹ tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ trong phòng nha.
Tần Kiêm Gia vẻ mặt lạnh nhạt.
Hạ Thiền bên cạnh lạnh như băng tuyết, ánh mắt như kiếm.
Lạc Thanh Chu không dám đáp lại, mang theo Tiểu Điệp, yên lặng rời khỏi.
Trở lại tiểu viện.
Hai chủ tớ nói chuyện một chút.
Lạc Thanh Chu vào nhà đọc sách.
Tiểu Điệp chốt cửa sân, đi tìm nha hoàn khác học nữ công và thổi tiêu.
Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, chiếu lên người, ấm áp dễ chịu.
Lạc Thanh Chu xem sách một lúc nghĩ đến buổi sáng vị Vương quản gia kia uy phong lẫm liệt công kích, Hạ Thiền một kiếm xuyên cổ, lập tức lòng ngứa ngáy khó nhịn.