Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Cố Tổng Tài Cưng Chiều Thư Ký Trưởng Tận Trời

Ánh đèn mờ ảo, vòng tay ấm áp, bốn cánh môi thơm ngát quấn quýt lấy nhau, từ nụ hôn đến trái tim, dần dần hòa quyện. Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên sâu đậm hơn, tay của Cố Thám siết chặt lại, hơi thở của Tô Hi trong vòng ôm càng lúc càng khó khăn.

Đôi tay mềm mại áp lên gáy anh, mắt cô khép hờ, lộ vẻ hưởng thụ. Hai tay quấn lấy cổ anh, đến lúc cảm xúc dâng trào, bàn tay phải cô không kìm được luồn vào tóc phía sau đầu anh.

Đôi mắt hơi lim dim của Cố Thám bỗng chốc mở to, ánh mắt anh sáng như vì sao rực rỡ giữa sa mạc đêm.
“Là em chủ động đấy nhé!” – Anh rời khỏi môi cô, nói bằng giọng khàn khàn, sự ham muốn hiện rõ trong đáy mắt.

Tô Hi cứng người lại, ngẩng đầu nhìn Cố Thám – người đàn ông đang mỉm cười nhìn cô. Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh nóng bỏng đến mức nào. Cô hiểu rõ ý anh – nhưng… liệu có phải tiến triển quá nhanh không?

Thấy sự lo lắng và bất an trong mắt cô, Cố Thám không khỏi thất vọng. Anh yêu người phụ nữ này, anh muốn cô! Nhưng…
“Không muốn sao?” – Anh hỏi khẽ.

Anh không muốn ép cô.

Tô Hi gật đầu, lại lắc đầu. Trời ơi, có mỹ nam trong lòng, cô lại không có chút cốt khí nào để từ chối.
“Em…” – Chữ “muốn” còn chưa nói xong thì hành lang bất ngờ tối om.

“FUCK!”

Cố Thám buột miệng chửi thề, cả hành lang tối đen, ngay cả đèn lối đi cũng tắt.
Nheo mắt lại, Cố Thám cảm thấy nghi ngờ – mất điện vào lúc này, chắc chắn là có người làm.

Trong bóng tối, Tô Hi thở phào nhẹ nhõm – điện cúp đúng lúc quá rồi.

“Em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước nhé.” – Cô mở đèn pin điện thoại rồi vội vàng rút lui.

Cố Thám nhìn bóng lưng cô mà im lặng thật lâu – là do anh quá vội vàng rồi.

Sau khi tắm xong, Cố Thám xoay chiếc điện thoại trong tay, đứng bên cửa sổ. Anh lại suy nghĩ. Dưới phố Giao Hà, đèn đuốc sáng trưng, người qua lại nhộn nhịp. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Cửa mở, người vào là một người đàn ông cao to, gương mặt đầy nam tính.
“Chủ môn, ngài đoán đúng rồi, Eric đúng là đang ở thành phố B!”

Cố Thám xoay người lại, cơn giận vừa được nước lạnh dập tắt bỗng chốc lại bùng lên.
“Chắc chắn chứ?” – Anh trầm giọng hỏi, khuôn mặt lạnh lùng.

“Chắc chắn.”

“Rất tốt!” – Cố Thám vung tay, chiếc điện thoại mới mua lại tan tành.

Lôi Ưng nhướn mày, liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn, âm thầm mặc niệm cho nó.

“Đã điều tra ra nó ở đâu chưa?” – Giọng Cố Thám tuy bình tĩnh nhưng ẩn chứa sát khí.

Nghe vậy, Lôi Ưng giật giật khóe miệng, ấp úng không nói. Thấy vậy, Cố Thám cau mày hỏi:
“Sao? Không điều tra ra à?”

“Không phải.” – Lôi Ưng vội vàng phủ nhận.

“Vậy sao không dám nói?”

“Chủ môn, ngài đảm bảo không nổi giận thì tôi mới dám nói…” – Lôi Ưng đổ mồ hôi, thật sự không muốn mở miệng.

Cố Thám ôm trán, mệt mỏi.
“Nói đi!”

Được anh cho phép, Lôi Ưng mới thở phào, lau mồ hôi rồi nói ba chữ:
“Ngay… dưới lầu.”

“Cái gì!”

Trán Cố Thám nổi gân xanh, “Ý cậu là, nó đang ở căn phòng nào đó ngay dưới chân tôi?”

Lôi Ưng đổ mồ hôi lạnh, “Phải… là tầng ba mươi, ngay dưới ngài.”

Cố Thám ở phòng 3729, còn Tô Nặc Hiền (Eric) ở ngay dưới – phòng 3029!

Nghe vậy, anh tung một cú đá, chiếc bàn trà bị đập vỡ ngay tại chỗ.

Lôi Ưng cúi đầu không dám nhìn, “Mấy người các cậu ăn phân à?” – Cố Thám lạnh lùng nhìn Lôi Ưng.

“Chúng tôi… oan quá!” – Thật sự là oan!

Thật ra, khi thấy Eric xuất hiện qua camera, Lôi Ưng đã rất sốc. Không ai biết Eric chỉ là một đứa trẻ 5-6 tuổi. Một trùm ma túy quốc tế lại là một đứa trẻ con? Ai tin?

Eric có kỹ thuật máy tính siêu đẳng – chỉ thua Cố Thám và “người trong truyền thuyết” kia. Nếu cậu ta muốn ẩn mình, không ai tìm ra được. Lần này tra ra tung tích, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên – chắc chắn là Eric cố ý chọc tức Cố Thám!

Cố Thám nhíu mày. Thật ra cũng không thể trách Lôi Ưng. Về thân phận của Eric, ngay cả An Hy Diêu anh còn chưa nói, huống gì là nhóm Lôi Ưng.

“Thôi, xuống đi!”

“Rõ!”

Cố Thám cúi đầu nhìn sàn nhà, lòng ngổn ngang – đứa nhỏ ấy… ngay dưới chân anh…

B—Finger Bar.

Trên sàn nhảy, thân thể gợi cảm của các cô gái lả lướt bên cạnh những người đàn ông nóng bỏng, hòa cùng mùi rượu, tạo nên sự mê hoặc chết người.

Tại góc khuất, Cố Thám một mình ngồi trên ghế sofa, môi ướt vì vodka lạnh. Rượu trôi xuống cổ họng theo yết hầu, trông còn hấp dẫn hơn cả những cô gái nhảy múa.

Trước cửa bar, một cậu bé mặc đồ đen, đội mũ đen bị bảo vệ chặn lại.

“Này, đây là bar, trẻ con không được vào.”

Tô Nặc Hiền ngẩng đầu, kính đen che khuất ánh mắt lạnh lẽo:
“Có người đợi tôi bên trong.”

“Có người đợi cũng không được!” – Bảo vệ giang tay chặn lại.

“Để cậu bé vào.” – Lôi Ưng mặc vest đen vỗ vai bảo vệ. Quản lý bar cũng nhanh chóng chạy ra:
“Người được ông Cố mời, tất nhiên là được vào.”

“Thiếu gia, mời vào.” – Quản lý làm động tác mời, rồi bình thản bước vào trước sự ngạc nhiên của đám đông.

Khi thấy Lôi Ưng dẫn theo cậu bé vào, yết hầu Cố Thám khựng lại, ánh mắt thay đổi, ly rượu lặng lẽ được đặt xuống bàn.

Dừng bước, Tô Nặc Hiền nhìn chằm chằm người đàn ông mặc vest đen, khí chất ngạo nghễ – cậu đã từng tưởng tượng ra cả ngàn hình ảnh về cha mình, nhưng không cái nào giống Cố Thám.

Thú tính, bụng dạ thâm sâu, lạnh lùng!

“Ông ba Cố.” – Cậu gọi đại một tiếng rồi ngồi phịch xuống.

Cố Thám gật đầu, định gọi cậu là Eric, nhưng người đông nên lại thôi.
“Tô…” – Anh vừa nói ra một chữ, rồi dừng lại.

Tô Nặc Hiền nhướn mày – ông này bị gì thế?

“No… No… Nono?” – Cố Thám thử gọi, rồi rùng mình – buồn nôn thật!

Tô Nặc Hiền bật cười, khiến Cố Thám bối rối – lần đầu tiên bị một đứa trẻ làm cho mất tự nhiên.

“Gọi tôi là Tô Nặc Hiền là được.” – Cậu không thích anh gọi cậu là “Nono”, chỉ mẹ và chú Dennis mới được gọi thế.

Cố Thám gật đầu, bớt xấu hổ đi một chút.
“Muốn uống gì không?”

“Không phải định cho tôi uống thứ giống ông đấy chứ?” – Tô Nặc Hiền cười cười, Cố Thám ngượng – đứa nhỏ này!
“Lôi Ưng, đi lấy nước trái cây cho cậu ấy.”

“Tôi muốn uống sữa!” – Tô Nặc Hiền gọi giật lại.

Lôi Ưng và Cố Thám đều ngẩn ra – uống sữa… trong bar?

“Chị không ở bên, tối nay không ai chuẩn bị sữa cho tôi cả.” – Nói xong, vẻ mặt cậu hơi tủi thân.

Cố Thám: …… “Lôi Ưng, đi mua sữa cho cậu ấy.”

Lôi Ưng gật đầu, định đi thì lại bị gọi lại.

“Còn gì nữa sao?”

Cố Thám nhướn mày – cũng tò mò như Lôi Ưng.

“Tôi muốn sữa nóng, thêm đường!”

Lôi Ưng gật đầu, vẻ mặt như muốn khóc. Một người đàn ông như anh, ngoài việc phải mua bánh donut cho Cố Thám, giờ còn phải mua sữa nóng thêm đường cho đứa nhỏ này…

Cố Thám thấy vẻ mặt Lôi Ưng, cũng cảm thấy buồn cười.
Tô Nặc Hiền thấy khóe miệng anh cười, liền nheo mắt:
“Buồn cười lắm à?”

Cố Thám: … “Không buồn cười.”

Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng còn khó chịu hơn cả Lôi Ưng – lần đầu tiên bị một đứa nhỏ dắt mũi, Cố Thám cũng không vui.

“Thế anh cười cái gì?”

Mắt Cố Thám xoay chuyển, nhìn vào ly rượu, bỗng nói một câu vô nghĩa:
“Tôi cười vì hôm nay rượu ngọt thật.”

Rượu… ngọt…

Tô Nặc Hiền suýt nữa phun máu – rượu mà cũng ngọt chắc?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!