Ngay cả Hồng Kiếm Minh đứng trước mặt ông ta cũng phải run sợ.
Ông ta đã lên tiếng bảo vệ, vậy mà tên nhãi ranh này vẫn dám giết chết Hồng Kiếm Minh.
Trên người Diệp Kình Thiên bùng lên sát ý ngút trời.
Ông ta bước ra, thân hình bay lên không trung, giống như một vị thần tiên, khí thế của cảnh giới Cương Khí bao trùm cả đỉnh núi.
Cường giả Cương Khí cảnh thực sự có thể bay, nguyên khí hóa thành cương khí, mỗi một luồng khí đều sắc hơn đao kiếm.
“Lý Quân, vừa rồi lẽ nào cậu không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Diệp Kình Thiên tức giận hỏi.
"Đương nhiên là nghe thấy, nhưng tại sao tôi phải nghe theo ông? Ông là cái thá gì?”
“Cậu ... "
Diệp Kinh Thiên không kìm được cơn gian, thanh kiếm trong tay khóa chặt Lý Quân.
“Ranh con, dám không xem ai ra gì, hôm nay tôi sẽ giết chết cậu, lẽ nào cậu cho rằng có được bảy bóng rồng thì sẽ chống lại được tôi?"
"Năm xưa tôi có thể phá được trận Cửu Long Củng Châu, chém giết hai hư ảnh chân long thì hôm nay tôi cũng sẽ phá xuyên thủng được lớp phòng ngự của bảy chân long để giết cậu!"
Diệp Kình Thiên không hề nói khoác, ông ta là cường giả cảnh giới Cương Khí, mạnh hơn Nguyên Cương rất nhiều.
Bảy hư ảnh chân long tuy đáng sợ, nhưng ông ta không cần đối mặt trực tiếp, chỉ cần xuyên qua phòng ngự, giết Lý Quân là đủ.
Mất đi chủ nhân, sự đe dọa của bảy chân long sẽ được giải trừ.
Hơn nữa, giết Lý Quân, cả bảy hư ảnh chân long và Thái Ất Tinh Kim đều thuộc về ông ta.
Lý Quân không phải người tộc Cửu Lê nhưng vẫn có thể sử dụng bảy chân long, vậy Diệp Kình Thiên cũng làm được.
Lúc này, Diệp Kình Thiên nhìn xuống Lý Quân với tư thế của một vị thần nắm giữ sinh mệnh.
Nghe lời của Diệp Kình Thiên, tất cả mọi người đều tỏ ra đồng tình.
Lý Quân quả thật rất mạnh, giết được Hồng Kiếm Minh cảnh giới Nguyên Cảnh khiến mọi người thán phục, nhưng hắn chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Kình Thiên.
Năm xưa Diệp Kình Thiên đối đầu với chín hư ảnh chân long còn chém được hai, bây giờ mặc dù chân long đã mạnh hơn nhưng Diệp Kình Thiên cũng cường đại gấp bội.
Bảy hư ảnh chân long cũng không bảo vệ được Lý Quân.
Lúc này, Nạp Lan Long Hiên đứng ra.
“Diệp Kình Thiên, ông là đệ nhất cao thủ hoàng thất, cũng là trọng tài võ đài, trọng tài thì phải công bằng. Lý Quân giết Hồng Kiếm Minh là đương nhiên, sao ông có thể tự mình ra tay?"
“Võ đài quyết đấu sinh tử, đây là quy tắc do Nhân Vương đời trước lập ra. Nếu trọng tài ra tay thì còn gì là công bằng?"
Diệp Kình Thiên lạnh lùng đáp: "Nạp Lan Long Hiên, việc của tôi lẽ nào còn cần ông phải dạy? Nếu còn lắm lời thì tôi sẽ giết ông trước."
Nghe vậy, Nạp Lan Long Hiên tức đến run người.
Ông nhìn về phía mấy vị hoàng thất thân vương: “Quy tắc võ đài do Nhân Vương đặt ra, đại diện cho uy nghiêm hoàng thất. Bây giờ Diệp Kình Thiên phá quy tắc, chẳng phải là đang đạp lên thể diện của hoàng thất hay sao? Hoàng thất còn lấy gì để người trong thiên hạ tín phục?"
Nghe Nạp Lan Long Hiên nói, mấy vị thân vương vẫn tỏ ra thờ ơ.
Bọn họ biết Diệp Kình Thiên đang phá quy tắc, nhưng dù vậy, họ vẫn muốn ông ta giết chết Lý Quân.
Lý Quân mới là kẻ thù lớn nhất của hoàng thất.
Diệp Kình Thiên mãi mãi là thần hộ mệnh của hoàng thất. Còn quy tắc? Từ trước đến nay vẫn do kẻ mạnh định đoạt.
Diệp Kình Thiên mạnh, nên ông ta có thể làm trái quy tắc.
Nếu Lý Quân có thể mạnh hơn Diệp Kình Thiên, hắn cũng có thể lập lại quy tắc, nếu không bằng, vậy thì chỉ có thể chấp nhận số phận.
Thấy vậy, Nạp Lan Long Hiên tức tới bật cười.
“Hay cho một hoàng thất, hay cho cái gọi là quy tắc võ đài! Thật khiến người ta phát lạnh!"
"Những kẻ như các người không xứng bảo vệ Long Quốc! Lúc nào cũng chỉ biết tới lợi ích cá nhân, tôi thấy Long Quốc sớm muộn cũng diệt vong dưới tay các người!”
"To gan!"
"Láo xược!"
“Muốn chết!"
Nghe Nạp Lan Long Hiên nói vậy, vị thân vương đều nổi giận.
Trên không trung, Diệp Kình Thiên lạnh lùng nhìn xuống Lý Quân.
"Nhãi con, bây giờ cậu đi chết được rồi! Kẻ mà Diệp Kình Thiên này muốn giết, không ai có thể cứu được!"
Nghe vậy, Lý Quân cười khẩy.