Khí tức trên người lão giả thu lại, từ từ đứng dậy, trong mắt lộ ra vài phần lạnh
lẽo.
"Hồng Kiếm Minh đúng là một kẻ phế vật, vốn dĩ lão phu thấy lão ta là một nhân tài có thể bồi dưỡng, không ngờ lại bị người ta giết chết."
“Chắc chắn là lão ta đã lấy được bảo vật ở núi Côn Luân nên mới bị người ta giết người đoạt bảo."
Lâm Đường chủ lạnh lùng nói.
Vốn dĩ một Hồng Kiếm Minh chết đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với Thiên Đạo Minh, nhưng dù sao lão ta cũng đã là đệ tử của Thiên Đạo Minh.
Có người dám giết lão ta, chính là đang khiêu khích Thiên Đạo Minh.
“Lập tức truyền lệnh của lão phu, phái cao thủ của Thiên Đạo Minh ra ngoài, chỉ cần phát hiện ra người nắm giữ đá Thái Ất Tinh Kim thì lập tức đưa hắn đến bên cạnh lão phu."
“Vâng."
Thuộc hạ vội vàng gật đầu.
"Lâm Đường chủ, Hồng Kiếm Minh đã đến thế tục, liệu có phải là người của thế tục ra tay không? Hồng Kiếm Minh cũng có không ít kẻ thù ở thế tục."
"Không thể nào, Hồng Kiếm Minh đã là cảnh giới Nguyên Cương, lại có rất nhiều át chủ bài, thế tục làm sao có người giết được lão ta? Thật nực cười." Lão giả lắc đầu.
Thiên Đạo Minh coi nhiều người ở Di Tích Cam như kiến hôi, còn những người ở thế tục càng là kiến hôi trong kiến hôi, chỉ có những thế lực ở khu vực thứ ba của Di Tích Cấm mới có liên quan đến thế tục, hai khu vực lớn khác căn bản không thèm giao thiệp với thế tục.
Dù sao linh khí thế tục quá mỏng manh, hoàn toàn không thể sinh ra cường
giá.
"Đi đi, cứ làm theo lệnh của lão phu."
Lâm Đường chủ xua tay, tên thuộc hạ cui đầu rời đi, con Lâm Đường chủ lại nhắm mắt tu luyện.
Phía sau ông ta một cái bóng rắn vô cùng dữ tợn, há to miệng máu khiến người ta rợn tóc gáy.
...
Ở một bên khác, trong mật thất sâu thẩm của Loạn Thần Tông, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên tay cầm một thanh trường kiếm đỏ rực, thân kiếm không ngừng rung động, kiếm khí tràn ra tứ phía.
Rõ ràng là một thanh tuyệt thế bảo kiếm.
Trên tay người trung niên, chân nguyên không ngừng tuôn vào thân kiếm, tung luồng y chí nguy hiểm tu than kiem lan toa ra, nguoi trung nien nay chinh là Lý Thương.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Thương đột nhiên đâm một kiếm về phía trước.
Kiếm khí gầm rú, chém ra một luồng khí sóng.
“Âm!"
Cánh cửa đá phía trước lập tức vỡ vụn thành một đống mảnh vụn.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, nhìn Lý Thương với vẻ mặt hài lòng, chính là Tông chủ của Loạn Thần Tông.
"Đồ nhi, sự tiến bộ của con khiến vi sư rất vui mừng, trong thời gian ngắn đã củng cố được cảnh giới, hơn nữa còn chế ngự được thanh kiếm Xích Long này, không hổ la đe tử co thien phu mạnh nhat của Loạn Thần Tông ta trong trăm năm qua.”
Lý Thương thu kiếm lại, trực tiếp quỳ xuống đất, chắp tay nói: "Đồ nhi có được thanh tựu nhu ngay hom nay đeu la nho cong su ton boi duong, Ly Thương khong bao giờ quên ơn dạy dỗ của sư tôn."
Tông chủ của Loạn Thần Tông gật đầu.
Đột nhiên ông ta nghĩ đến điều gì đó, nói: "Vốn dĩ ta đã bảo ba vị hộ pháp Nhật Nguyệt Tinh đến thế tục điều tra nguyên nhân cái chết của Hộ trưởng lão và mang đầu của Lý Quân kia về, nhưng bọn họ đã gặp nạn và chết ở thế tục."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!