Nhiếp Hàm rơi bịch xuống đất, cảm giác toàn thân như ra rời, đau đến tận xương tủy.
Hắn ta không ngờ Lý Quân ra tay lại độc như vậy, hơn nữa thực lực hoàn toàn áp đảo hắn ta.
Nhiếp Hàm nhìn chẳm chẩm Lý Quân với ánh mắt tràn đầy hận thù và sát khí.
Sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai dám đánh hắn ta thê thảm thế này.
Giây phút này hắn ta chỉ muốn băm đối phương thành vạn mảnh.
Nhiếp Hàm nhìn chẳm chằm gương mặt Lý Quân, nếu là người của những thế lực siêu cấp ở khu 1, có lẽ hắn ta còn kiêng dè đôi phần, nhưng Lý Quân lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Trong Di Tích Cấm, hắn ta biết hết mặt các cao thủ trẻ tuổi của khu 1, tuyệt đối không có người nào như Lý Quân, khả năng cao đối phương đến từ khu 2.
Một tên rác rưởi khu 2 mà dám động tay đánh hắn ta, đúng là chán sống mà.
Còn Khu Ba ư? Hắn ta chưa hề nghĩ đến điều đó.
Bởi trong mắt hắn ta, khu 3 chỉ là một khu ổ chuột.
Đám bạn đi cùng hắn ta cũng ngẩn người trước cảnh tượng trước mắt.
Tên kia dám ra tay đánh Nhiếp Hàm, lại còn đánh trọng thương đến mức này, đúng là gan to bằng trời.
Bọn họ xông tới đỡ Nhiếp Hàm dậy, kiểm tra vết thương trên người hắn ta.
Đồng thời, có mấy bóng đen lao ra từ trong đám đông, vây chặt Lý Quân và Hoàng Phủ Hồng Thường.
Là thiếu gia của Liên Minh Tu luyện giả, bên cạnh Nhiếp Hàm có không ít vệ sĩ đi theo.
Ánh mắt đầy căm hận của hắn ta lại dán chặt vào Lý Quân.
Sát khí ngùn ngụt.
"Thằng khốn, mày được lắm. Dám động vào tao, còn dám đánh ta bị thương! Mày có biết tao là ai không hả?"
"Dám làm tao bị thương, tao cho cả nhà mày chôn theo."
Tuy bị đánh trọng thương, nhưng ánh mắt Nhiếp Hàm vẫn cực kỳ hung tợn.
Dù sao đám vệ sĩ kia đều là cao thủ chân chính, đó là chỗ dựa của hắn ta.
Hơn nữa, hắn ta còn có một thuộc hạ rất mạnh đang ở gần đây, hắn thèm ăn thỏ nướng nên tên thuộc hạ kia đã đi bắt thỏ, rất nhanh sẽ về ngay.
Nghe vậy, Lý Quân nhếch môi, tỏ ra khinh thường.
Nói thật, đối với anh thì Liên Minh Tu luyện chả là cái thá gì.
Hoàng Phủ Hồng Thường đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt ấy của Lý Quân, cô quá hiểu anh, biết dưới vẻ mặt đó là một luồng sát khí lạnh thấu xương.
Thấy Lý Quân còn cười được, Nhiếp Hàm càng tức giận, chửi ầm lên: "Mày cười cái mẹ gì, chờ lát nữa tao đập nát miệng mày ... "
Còn chưa nói xong.
Lý Quân đã cúi nhặt một hòn đá dưới đất, nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Nhiếp Hàm, không chút nương tay giáng thẳng cục đá lên miệng hắn ta.
Rắc!
Máu tươi bắn tung tóe, hàm răng bị đập nát bét, máu chảy ròng ròng.
Không đợi Nhiếp Hàm và mọi người xung quanh kịp phản ứng, năm ngón tay Lý Quân đã bóp chặt cổ hắn ta.
Khí thế kinh người bao trùm lấy Nhiếp Hàm.
“Không ai có thể đe dọa được ta cả, kẻ nào dám đều phải chết."
Nhiếp Hàm cảm nhận sát khí kinh khủng tỏa ra từ người Lý Quân.
Đặc biệt là bàn tay đang bóp cổ hắn ta, cứng như thép.
Cơ thể hắn ta bị giam cầm, không còn chút sức lực.
Nhiếp Hàm giật tay định phản kháng, nhưng ngay sau đó.
Rắc!
Hắn ta bị đập mạnh xuống đất.
Lúc này đám vệ sĩ mới bừng tỉnh, khí thế bộc phát ào ạt, đồng loạt lao về phía Lý Quân.
Lý Quân lạnh lùng nhếch môi, nâng tay, một luồng sức mạnh kinh khủng bùng
nổ.
Anh tung ra một chưởng.
Bảy tám tên vệ sĩ bị đánh bay, rơi xuống đất như sung rụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!