"Đúng rồi, đến giờ tiểu nhân vẫn chưa rõ tên tuổi của tiên sinh."
Trên đường đi, Chu Ung Tuyết hỏi.
Đánh nhau sống chết với Lý Quân mà đến tên còn chưa biết.
"Lý Quân."
Lý Quân lạnh lùng nói.
Chu Ưng Tuyết vừa nghe cái tên ấy, chợt khựng người lại.
Là hội trưởng thương hội Bạch Nguyệt, tất nhiên ông ta biết vị điện chủ Chiến Long Điện đang nổi như cồn ở Di Tích Cấm dạo gần đây.
Không ngờ lại chính là sát thần này.
Giá mà biết trước tên của Lý Quân thì ông ta đã chẳng dám mơ cướp linh thạch Tiên Thiên của anh.
Mấy người đi đến đại sảnh phía trước, nơi đang tổ chức tiệc mừng thọ, vì dị tượng trên trời khi nãy, mọi người vẫn còn đứng cả ở trong sân.
Thấy Chu Ưng Tuyết đến, lập tức có một đám người xông đến.
Còn Lý Quân thì lười xã giao với đám người này, anh và Hoàng Phủ Hồng Thường chọn một góc trong đại sảnh ngồi xuống.
Đại sảnh được xây rất rộng lớn, có thể chứa cả ngàn người.
Dẫu vậy, vẫn thấy có phần chật chội.
Có rất nhiều thế lực đến tham dự tiệc mừng thọ của Chu Ưng Tuyết.
Vừa rồi bị mọi người vây quanh, đợi ông ta tiếp khách xong thì thấy hai người Lý Quân đã ngồi ở một góc.
Chu Ưng Tuyết tinh ý, đoán ra Lý Quân thích yên tĩnh nên cũng không qua quấy rầy, chỉ dặn mấy thuộc hạ để mắt đến, nếu Lý Quân có gì sai bảo thì tuyệt đối không được rề rà.
Nhiều người nghe Chu Ung Tuyết căn dặn thuộc hạ, cũng đưa mắt nhìn theo hướng ông ta đang nhìn.
Chỉ là người quá đông, họ không phân biệt nổi ai là người cần được đối đãi đặc biệt.
Dẫu vậy, mấy người xung quanh đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.