"Đòn này tên là Phần Thiên Chưởng, lát nữa tao sẽ dùng lửa từng chút từng chút một đốt cháy thân thể mày, thiêu sống mày, vậy thì mày sẽ cảm nhận được toàn bộ quá trình hỏa táng, đây là đãi ngộ mà người sống bình thường không thể trải nghiệm."
Giọng Lý Quân dịu dàng.
Nhưng nghe vào tai người đàn ông thì lại như âm thanh của quỷ dữ từ địa ngục.
Ngay sau đó, tay Lý Quân đã đặt lên chân gã, ngọn lửa lập tức bao phủ cả chân.
"A a a ... "
Người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất như một kẻ điên.
"Đốt chân mày trước, để mày cảm nhận được chút mùi vị, mày sẽ quen với nó nhanh thôi."
Giọng nói như ma quỷ của Lý Quân vang lên.
Gương mặt người đàn ông trở nên dữ tợn, hai tay vung vẩy, ngay cả việc ngất đi cũng không thể.
Lúc này, gã ta sống không bằng chết.
"Xin cậu ... Cho tôi chết quách đi, cậu muốn biết gì tôi cũng nói cho cậu biết ... "
Người đàn ông hoàn toàn tuyệt vọng, bây giờ gã chỉ muốn chết.
"Ai sai mày đến di tích Hoàn Tuyền Tông giết người?"
Lý Quân vung tay, ngọn lửa trên chân gã biến mất, người đàn ông vẫn đau đến thở dốc, nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng.
“Là Nhiếp Trạch đã sai khiến tôi."
“Nhiếp Trạch?"
Nghe thấy cái tên này, Lý Quân lập tức nghĩ đến minh chủ Liên Minh Tu Luyện - Nhiếp Tiêu Hán.
Quả nhiên, Chu Ưng Tuyết ở phía sau giải thích: "Nhiếp Trạch là con trai lớn của Nhiếp Tiêu Hán, ông ta còn có con trai thứ tên Nhiếp Hàm, đã nói là sẽ tới tham dự lễ mừng thọ của tôi nhưng mãi vẫn chưa thấy xuất hiện."
Nghe vậy, Lý Quân lập tức hiểu ra tất cả.
Chắc chắn là tin Nhiếp Hàm bị giết đã truyền đến tai anh trai hắn Nhiếp Trạch nên đối phương mới trả thù Lý Quân.
Dù sao thì thành Côn Nam cũng gần thành Bạch Nguyệt.
“Dám giết người của tôi, Nhiếp Trạch, mày chắc chắn phải chết."
Trên người Lý Quân tỏa ra cơn lạnh thấu xương.
Ngay sau đó, hắn đạp một cước lên người đàn ông chỉ còn lại nửa cái mạng rồi sải bước ra khỏi nhà hàng.
“Cậu Lý, những người này xử lý thế nào?"
Chu Ung Tuyết thấy Lý Quân muốn rời đi, ông lớn tiếng hỏi.