Tiếng động trong phòng đã thu hút sự chú ý của những người khác trong thương hội.
Một đám thuộc hạ ùa vào, trong đám người có cả Hoàng Phủ Hồng Thường đang mặc một bộ đồ đỏ.
Nhìn thấy Lý Quân vẫn bình an vô sự, Hoàng Phủ Hồng Thường không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ông có biết Lâm trấn ở đâu không?"
Sau khi Chu Ưng Tuyết đi tới, Lý Quân hỏi.
Người đàn ông mặc đồ đen ban nãy chỉ thốt ra hai chữ "Lâm trấn" rồi tắt thở, nhưng cũng được coi là một manh mối hữu ích.
"Trong khu vực thứ hai của Di Tích Cấm quả thực có một nơi tên là Lâm trấn, nơi đó không thuộc phạm vi của bất kỳ thế lực nào, được xem là vùng đất không người quản lý. Ở Di Tích Cấm có rất nhiều nơi như vậy."
"Hơn nữa, Thương hội Bạch Nguyệt của chung tôi cũng có phân hội ở Lâm trấn, không ngờ Địa Phủ lại ở nơi đó."
Ngay cả Chu Ung Tuyết cũng có chút kinh ngạc.
Nơi đó là nơi hỗn tạp, có đủ loại thế lực trú ngụ, chọn ở đó rất dễ bị bại lộ, bởi vì "đi đêm lắm có ngày gặp ma".
Nhưng bao nhiêu năm qua, chưa từng có tin tuc nao về việc Địa Phủ ở Lâm trấn
"Nếu vị trí của Địa Phủ có khả năng ở Lâm trấn này, vậy chúng ta đến Lâm trấn xem sao. Nếu tìm được vị trí của Địa Phủ thì tốt nhất, hôm nay chúng ta sẽ khởi hành, để lâu sẽ có biến."
Nghe Lý Quân nói, Chu Ung Tuyết không khỏi thở dài.
Cuối cùng Lý Quân cũng muốn đối đầu với Địa Phủ sao?
Thế lực khủng bố Địa Phủ đó khiến Chu Ung Tuyết chỉ cần nghĩ đến thôi là đã run rẩy.
"Chu Ưng Tuyết, ông đi cùng tôi, Hồng Thường, cô cứ ở lại Thương hội Bạch Nguyệt chăm sóc Lộng Ảnh. Chuyến đi đến Lâm trấn lần này rất nguy hiểm, thực lực của cô quá yếu, rất dễ trở thành gánh nặng cho tôi. Chu Ưng Tuyết có thực lực mạnh hơn một chút, đi theo tôi có thể giúp tôi làm một vài việc lặt vặt."
Hoàng Phủ Hồng Thường: " ... "
Chu Ưng Tuyết: " ... "
Câu nói này thật là làm tổn thương người ta quá đi.
"Tôi sẽ đi sắp xếp xe ngay."
Chu Ung Tuyết nói rồi rời khỏi phòng.
Hoàng Phủ Hồng Thường đi đến trước mặt Lý Quân.
"Lý Quân, lần này giải cứu mẹ tôi rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận. Nếu không thể làm được thì đừng cố gắng."
Hoàng Phủ Hồng Thường lo lắng nói.
Nếu Lý Quân vì cứu mẹ cô mà chết trong tay Địa Phủ, cô sẽ ân hận cả đời.
Thật ra cô muốn đền bù cho Lý Quân, nhưng tiếc là không có cơ hội.
Xe đã được chuẩn bị xong, Lý Quân và Chu Ưng Tuyết bắt đầu lên đường.
Vì người của Địa Phủ đều quen biết Chu Ưng Tuyết nên Chu Ưng Tuyết đã mặc một chiếc áo choàng dài, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Mũ được kéo xuống rất thấp, ngay cả người rất quen với ông ta cũng không thể nhận ra ngay được.
Hai người đi xe về phía Lâm trấn, bởi vì quãng đường khá xa, mất hơn năm tiếng đồng hồ, Lý Quân nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng đi được nửa đường, chiếc xe đột nhiên đâm vào một tảng đá lớn bên đường, nắp capo phía trước bốc khói.
Lý Quân đột nhiên mở mắt, nhìn Chu Ưng Tuyết với vẻ mặt ngây người.
"Tảng đá lớn này rõ ràng là ở bên đường, ông làm thế nào mà đâm vào được vậy?"
"Chuyện này ... "
Chu Ưng Tuyết gãi đầu một cách lúng túng: "Thật ra kỹ năng lái xe của tôi không được thành thạo cho lắm, vừa nãy lại mất tập trung một chút nên đâm vào.”
Đúng vậy, Chu Ưng Tuyết với tư cách là Hội trưởng của Thương hội Bạch Nguyệt, bình thường đều có người khác lái xe cho ông ta. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên ông ta lái xe ô tô.
Là một người tu luyện, mặc dù nhanh chóng nắm được cách điều khiển xe, nhưng vẫn chưa quen lắm.
Lý Quân hơi cạn lời, vội vàng bước xuống xe, nhìn thấy đầu xe đã bị bẹp dí, tảng đá cao một mét kẹt thẳng vào cản trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!