"Xét việc ông chịu thành thật khai báo, tôi có thể tha cho ông một mạng."
Lý Quân nhìn lão giả.
Khi ong ta vừa thoang hien ve mung ro thì Ly Quan bat ngo sut thang vao người ông ta.
Thân thể ông ta lăn lộn trên đất mấy vòng, la hét thê thảm.
“Ngươi dám phế đan điền của ta?Lý Quân lạnh lùng nói: "Tôi nói tha mạng cho ông chứ chưa nói sẽ không phế võ công của ông, còn không cút đi."
Nghe vậy, lão giả không dám nói gì, thất thể bò dậy, nhặt lên cánh tay bị cắt ở gần đó, khập khiễng rời đi.
Vốn dĩ dù có đứt một cánh tay, tìm bừa một bệnh viện cũng có thể nối lại. Nhưng bị đao A Tị của Lý Quân chém thì mọi sinh cơ đều bị cắt đứt, cánh tay này chỉ có thể mang về làm đồ trưng bày mà thôi.
Lúc này, ánh mắt Lý Quân lại đảo quanh, tìm kiếm mắt trận tiếp theo.
Vài phút sau.
Cuối cùng anh cũng xác định được một vị trí, nhanh chóng lao đến đó, thẳng tay chém xuống.
“Âm!'
Lúc này, trong đại điện phía dưới của Địa Phủ, mấy người cầm quyền của Địa Phủ, ai nấy đều mặt mày u ám.
Mỗi lần Lý Quân phá một mắt trận, Địa Phủ lại rung chuyển.
Ngay trong đại điện, họ đã cảm nhận tới mười ba lần rung chuyển.
Nói cách khác, đại trận Tụ Linh bày ở bên ngoài Địa Phủ đã bị người ta phá sạch.
Đại trận vừa vo, tốc độ tu luyện của toàn bộ người trong Địa Phủ lập tức chậm hẳn lại.
Quan trọng hơn, nhiều cơ sở trong Địa Phủ cũng không thể vận hành.
"Ngay cả người bảo vệ trấn pháp cũng thất bại."
Phương Lục lập tức lấy ngọc giản truyền tin, liên lạc với lão giả kia.
Rất nhanh, bên kia đã bắt máy.
Vài phút sau, sắc mặt Phương Lục tối sầm: "Dương Miểu, người bảo vệ trận pháp đã bị chặt đứt một cánh tay, đan điền bị phế. Kẻ phá trận là một thanh niên."
Nghe vậy, mấy người trong đại điện đều bừng bừng lửa giận.
"Có kẻ dám đối đầu với Địa Phủ, chán sống rồi."
"Đại trận bị phá, muốn bày lại sẽ tốn vô số nhân lực vật lực, đáng chết!"
Một lão già bước ra, nói: "Trận pháp đã bị hủy, tốc độ tu luyện của mọi người trong Địa Phủ đều vì thế mà giảm. Một hai ngày thì còn đỡ, chứ để lâu hệ lụy quá lớn. Chúng ta buộc phải bày lại trận pháp ngay."
Người bên cạnh gật đầu: "Bày trận rất cấp bách, nhưng trước hết phải trừ khử kẻ phá trận. Bằng không, ta bày xong lần nào là hắn phá lần ấy."
"Tất nhiên phải tiêu diệt kẻ phá trận rồi."
Lúc này, lão giả ngồi ở vị trí chính giữa lên tiếng:
"Địa Phủ ta thành lập bấy lâu, xưa nay chỉ có chúng ta giết người khác, chứ bao giờ tới lượt người khác giết người của ta."
"Kẻ phá trận phải chết. Chỉ là ngày mở cửa Địa Phủ vẫn chưa tới, chúng ta không thể ra ngoài, chỉ có thể để sứ giả vô thường ra tay trừ khử. Thủ đoạn của sứ giả vô thường quỷ dị, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người gật đầu đồng ý.
Thấy không ai phản đối, ông ta tiếp tục: "Truyền lệnh của ta, để sứ giả vô thường ra tay, mang đầu kẻ phá trận về đây."
"Ba ngày. Trong vòng ba ngày ta muốn nghe tin đối phương đã chết."
"Rõ."
Phương Lục chắp tay đáp. Việc liên hệ với bên ngoài xưa nay vẫn do hắn ta, phán quan của Địa Phủ phụ trách.
Phá xong toàn bộ trận pháp, Lý Quân mới rời đi, trở về chi nhánh thương hội Bạch Nguyệt
Trong chi nhánh.
Chu Ung Tuyết và Đổng Hiểu Phong đang uống trà, thấy Lý Quân về thì vội vàng chào.
"Ngài Lý, chúng tôi vừa bàn xong, hội triển lãm ở Lâm trấn sẽ tổ chức vào ngày mai. Không biết ngài có muốn đi xem cùng không?"