Cử phòng mở ra, Lý Quân bước vào không chút do dự.
Chu Ung Tuyết cũng muốn đi theo, nhưng bị Tả Thanh ngăn lại.
"Chu hội trưởng, tôi muốn ở một mình với Lý Quân, ông hiểu mà, đúng không?"
"Chuyện này ... "
Chu Ung Tuyết đang định lên tiếng thì giọng Lý Quân vang lên: "Ông đợi tôi ở ngoài.”
Tả Thanh nhìn Chu Ưng Tuyết với ánh mắt đầy ý vị, rồi mới bước vào phòng
trà
Nhìn thay bieu cam cua Ta Thanh, nỗi lo trong long Chu Ung Tuyet cang them mãnh liệt.
Mặc dù Chu Ung Tuyết chưa gặp Tả Thanh, nhưng cũng biết không ít chuyện về cô ta qua Đổng Hiểu Phong.
Người phụ nữ này vẫn luôn lạnh lùng nhưng hôm nay lại tỏ ra nhiệt tình với Lý Quân, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi, rõ ràng là không có ý tốt.
Mấy lần ông ta muốn nhắc nhở Lý Quân, nhưng hắn như bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc, căn bản không chịu nghe, Chu Ưng Tuyết cũng hết cách.
"Hội trưởng Chu, tôi còn đang lo sau khi giết Lý Quân thì tìm ông ở đâu, không ngờ ông lại tự tìm tới tận cửa."
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, nhìn Chu Ưng Tuyết với ánh mắt đầy sát ý.
Chu Ưng Tuyết nghe vậy, vẻ mặt ông lập tức thay đổi, đang chuẩn bị ra tay thì vài bóng người xuất hiện sau lưng khóa chặt cơ thể ông ta, tất cả đều là cao thủ.
Hơn nữa Chu Ung Tuyết phát hiện, ở nơi này, sức mạnh trong cơ thể ông lại bị áp chế.
Quán trà này rất cổ quái.
“Rốt cuộc mấy người là ai?"
Chu Ung Tuyết lớn giọng hỏi, trong lòng ông đã hơi hoảng loạn.
Vừa rồi đối phương tuyên bố muốn đối phó với Lý Quân, nhưng chỉ cách một cánh cửa, trong phòng trà lại không hề có phản ứng, chắc chắn là bị trận pháp cách âm.
Rõ ràng bọn họ đã rơi vào bẫy của đối phương.
“Chúng tôi có cùng thân phận với hội trưởng Chu trước kia, đều là người phát ngôn của Địa Phủ, tiếc là hội trưởng Chu lại phản bội Địa Phủ, sứ giả vô thường sai chúng tôi tới tiễn ông một đoạn đường.
Đám người xung quanh đều nở nụ cười ác độc.
Người phát ngôn của Địa Phủ xưa nay không chỉ có một.
Nghe vậy, Chu Ưng Tuyết lập tức hiểu ra.
Rõ ràng, Tả Thanh chính là vị sứ giả vô thường nắm giữ mọi việc bên ngoài của Địa Phủ.
Nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của đám người xung quanh, Chu Ung Tuyết không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thực lực bị áp chế, ông ta không phải đối thủ của đám người này.
Lý Quân bước vào phòng trà, thong thả ngồi xuống ghế.
Phòng trà vô cùng rộng rai, khoảng hơn hai trăm mét vuông, thậm chí hơi trống trải.
Sàn nhà được lát bằng sàn gỗ màu nâu đỏ, căn phòng tràn ngập mùi thơm của gỗ đàn hương, khói mù vẫn còn thoang thoảng.
Nhưng điều kỳ quái là trên tường treo một bức tranh Bạch Vô Thường.
Trong tranh, mắt của Bạch Vô Thường nhìn thẳng vị trí Lý Quân đang ngồi, trông hơi rợn người.
Ngay khi Lý Quân bước vào phòng trà, gương mặt quyến rũ của Tả Thanh đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh như băng.
“Lý Quân, cậu thật ngây thơ, xin tự giới thiệu, tôi là Tả Thanh, sứ giả vô thường của Địa Phủ.”
Nghe Tả Thanh giới thiệu, Lý Quân lại tự rót trà rồi uống một ngụm, lắc đầu: “Trà nguội rồi, đãi khách như vậy là không được đâu."
Nói xong, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Tả Thanh.