Liễu Nguyên Hoa nhìn chằm chằm vào Lý Quân, hắn ta biết mình đã thua, thua một cách triệt để.
Nếu vừa rồi khi Lý Quân đánh ra một chưởng, hắn ta lập tức bóp nát cổ Mộc Tinh thì còn có thể lấy lại một chút vốn, nhưng hắn ta không dám làm vậy.
Chính Lý Quân đã tính toán được điểm này nên mới ra tay.
Lúc này, hắn ta ôm ngực, gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, ngực đã lõm vào một mảng, thậm chí cảm thấy xương đã cắm vào nội tạng, khiến hắn ta mỗi lần thở đều phun ra máu.
Thanh niên trước mắt qua đang sợ, Liễu Nguyen Hoa han cung được coi là một nhân vật thiên tài, nhưng ở tuổi của đối phương, e rằng còn chưa có được một phần mười sức mạnh của đối phương.
Rốt cuộc cậu ta là người của thế lực nào trong Di Tích Cấm? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói đến?
Sức mạnh như thế này e rang có thể sánh ngang với mấy vị kia của Thánh Môn rồi.
Hắn ta gắng gượng đứng thẳng dậy, vừa định nói gì đó thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng gió mạnh ập đến, nắm đấm to lớn tàn nhẫn giáng vào ngực hắn ta.
Liễu Nguyên Hoa lại bay ngang ra ngoài lần nữa.
Lần này, hắn ta không thể bò dậy được nữa, trong máu phun ra còn có cả những mảnh nội tạng.
Lúc này, Liễu Nguyên Hoa hoàn toàn tuyệt vọng.
Ban đầu hắn ta còn muốn nói ra thế lực đứng sau mình để giữ lại mạng sống, nhưng đối phương hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội.
Lý Quân cười lạnh, không thèm nhìn Liễu Nguyên Hoa nữa, đòn vừa rồi đã làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng của Liễu Nguyên Hoa, chắc chắn sẽ chết.
Lý Quân đi đến bên cạnh Mộc Tinh, nhìn người phụ nữ trước mắt có vài phần giống với Hoàng Phủ Hồng Thường.
Mặc dù đã ở tuổi ngoài bốn mươi, nhưng nét duyên dáng vẫn còn đó.
Cứu được Mộc Tinh, cuối cùng Lý Quân cũng hoàn thành lời hứa với Hoàng Phủ Hồng Thường.
"Cháu là bạn của con gái cô, Hoàng Phủ Hồng Thường, cháu đến để cứu cô, đi với cháu thôi."
Lý Quân thản nhiên nói.
"Bạn của Hồng Thường?"
Mộc Tinh nghe thấy tên con gái thì hốc mắt đỏ hoe, cơ thể run rẩy vì xúc động.
Bà ấy không ngờ con gái mình lại có một người bạn xuất sắc như vậy, đã vậy còn sẵn sàng vì con gái mà xông vào Địa Phủ.
Trong chốc lát, Mộc Tinh càng nhìn Lý Quân càng thấy thuận mắt, thậm chí con nghĩ đen cả tên con của Hoang Phủ Hồng Thường va Lý Quân
“Chuyện đó ... cô ơi chúng ta nên đi thôi."
Lý Quân vẫy tay trước mặt Mộc Tinh.
Lúc này Mộc Tinh mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Được."