Nghe vậy, đầu Triệu Ứng Long như muốn nổ tung.
Thanh niên trước mặt này chính là Lý Quân sao?
Không thể nào!
Hai chân Triệu Ứng Long đã bắt đầu run bần bật.
Trước đó hắn ta kiêu căng hống hách là vì chắc mẩm thân phận địa vị của Lý Quân kém xa mình. Giờ biết được thân phận thật của Lý Quân thì suýt tè ra quần vì sợ.
Tuy hắn ta chưa từng gặp Lý Quân nhưng đã nghe không ít truyền thuyết về đối phương.
Người trước mặt là ma vương giết người không chớp mắt.
Cả Long quốc đến hoàng thất còn phải kiêng dè, Triệu Ứng Long là cái thá gì.
"Thì ra là ngài Lý.”
Triệu Ứng Long cố nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi.
Đến cha hắn ta có tới đây cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước vị này.
Thế nhưng Lý Quân chỉ lạnh lùng nói.
"Không phải vừa rồi anh nói tôi tạm thời sẽ không trở về hay sao? Ngay cả Tô Vạn Lý thân với tôi cũng sẽ bị hoàng thất chèn ép."
Nghe anh nói vậy, mặt mũi của rất nhiều người trong sảnh trắng bệch.
Triệu Ứng Long thì hoảng quá quỳ sụp xuống đất.
Ngay cả hoàng thất cũng không dám đụng vào Lý Quân, nếu vì lời của Triệu Ứng Long mà đối phương đi tính sổ với hoàng thất thì ...
Nếu hoàng thất đích thân ra mặt xoa dịu cơn giận của Lý Quân thì Triệu Ứng Long và cả nhà họ Triệu coi như hết đường sống.
Chọc phải Lý Quân, không chỉ tự tìm chết, mà cả dòng họ Triệu cũng xong đời.
Lúc này, Triệu Ứng Long quỳ rạp dưới đất, tự vả lia lịa vào mặt mình.
"Ngài Lý, tôi sai rồi, lúc nãy tôi vạ miệng quá nên ăn nói bậy bạ, sau này tôi không dám nữa.”
Nói xong, hắn ta liên tục vả vào mặt, âm thanh vang dội, không dám giả vờ.
Chẳng mấy chốc đã tát cho mặt mình sưng vù.
Triệu Ứng Long thực sự bị dọa cho sợ mất vía, nào còn chút ngông cuồng kiêu ngạo lúc nãy.
Trước mặt Lý Quân, cái gọi là công tử thế gia chỉ như cứt chó.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh này, ai nấy cảm thấy phức tạp.
Đặc biệt là những kẻ vừa trở về kinh thành, chỉ nghe đồn về Lý Quân chứ chưa từng gặp ngoài đời.
Khoảnh khắc trông thấy Triệu Ứng Long, con chó điên từng tung hoành kinh thành quỳ xuống tự tát sưng mặt, khi ấy họ mới thấm thía uy thế của nhân vật đứng đầu Long quốc.
Bên cạnh, Đường Trúc không kìm được mỉm cười.
Có màn dẫn mặt này của Lý Quân, từ ngày mai trở đi, còn ai dám nhằm vào Tô Vạn Lý, nhằm vào nhà họ Đường nữa?
Tô Vận đứng bên cạnh thì tỏ ra sùng bái.
Đây chính là Lý Quân.
Một người cân cả một quốc gia, đâu phải nói cho vui.
"Được rồi, chuyện hôm nay bỏ qua. Về sau tôi không muốn nghe thêm chuyện công tử nhà họ Triệu ngông nghênh hống hách nữa."
Nói xong, Lý Quân không mấy để tâm, đứng dậy, chào Đường Trúc rồi đi ra ngoài.
Nếu không phải để giúp Tô Vạn Lý và Đường Trúc, hạng tép riu như thế này còn không xứng xuất hiện trước mặt anh.
Tô Vận vội vã đuổi theo Lý Quân.
Đợi Lý Quân rời khỏi, Triệu Ứng Long mới rũ rượi ngã phịch xuống đất, thở hồng hộc như vừa đi dạo một vòng cửa tử, lưng áo ướt sũng mồ hôi lạnh.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn theo hướng Lý Quân rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!