"Cô ấy sẽ không phát hiện ra chúng ta chứ?"
Tiêu Tinh Hồn thoáng căng thẳng. Dù gì hôm nay ông ta với Lý Quân đều mang theo ý đồ xấu, nên trong lòng có chút chột dạ.
"Phát hiện thì sao?"
Lý Quân thản nhiên nhón một trái nho trên bàn bỏ vào miệng.
Anh đến để kiếm chuyện nên không sợ bị phát hiện.
Đúng lúc này, ánh mắt của Diệp Y Sương lia thẳng về phía hai người họ. Nhiều người cũng nhìn theo ánh nhìn của cô ta, cái góc vốn chẳng ai để ý bỗng trở thành tâm điểm chú ý.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Y Sương đã nhìn sang chỗ khác, rồi đi thẳng vào trong. Với thân phận thiên kiêu thì chỗ ngồi của cô ta ở hàng ghế đầu.
"Chắc cô ta không nhìn ra đâu ha!"
Tiêu Tinh Hồn lẩm bẩm.
Khoảng cách giữa họ với Diệp Y Sương cũng khá xa.
Có lẽ cô ta chỉ cảm thấy có gì đó khác thường, chứ chưa chắc đã phát hiện ra
gì.
Ý nghĩ ấy vừa dấy lên đã thấy một ông lão bước tới trước mặt hai người.
"Hai vị, tiểu thư nhà ta khá hứng thú với hai vị, mời hai vị sang ngồi cạnh tiểu thư để tiện chuyện trò."
Lão giả này chính là người hầu của Diệp Y Sương.
Ý nghĩ cầu may của Tiêu Tinh Hồn đã tan tành.
Có điều Diệp Y Sương không vạch trần chuyện Tiêu Tinh Hồn dịch dung, mà lại mời cả hai tới bên mình.
Cô ta định giở trò gì đây?
Đã nhìn thấu ngụy trang của Tiêu Tinh Hồn, e rằng Diệp Y Sương cũng không tốt lành gì.
Chưa đợi Lý Quân từ chối, lão giả đã lên tiếng trước: "Hai vị, tiểu thư nhà ta thành tâm mời, chẳng lẽ hai vị lại không nể mặt?"
Nghe thế, Tiêu Tinh Hồn siết chặt nắm đấm.
Trong lời đối phương rõ ràng có ý uy hiếp.
Chỉ cần Lý Quân ra hiệu, ông ta sẽ lập tức ra tay.
Thân là trưởng lão Ma Môn, ông ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Đúng lúc này, Lý Quân phát hiện mọi ánh mắt trong đại điện đều dồn cả về phía bọn họ, bởi Diệp Y Sương đang đi tới.
Khi cô ta đến gần, anh mới thấy rõ mặt mũi cô ta, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết.
Diệp Y Sương đánh giá Lý Quân, trong mắt không chút cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!