"Không ngờ ngay cả sư phụ của ta cũng không đánh lại ngươi."
Vân Cẩn nhìn Chưởng giáo Vũ Hóa bị thương nặng, ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng.
Hắn ta còn đang ôm hy vọng sư phụ có thể báo thù cho mình, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
Bên kia, mấy tên đệ tử của Vũ Hóa Thánh Địa cũng tỏ ra tuyệt vọng.
“Hôm nay ta chỉ khiến lão già kia bị thương nặng, ngày sao ta sẽ tự tay vặn đầu của ông ta, tiếc rằng các ngươi không có cơ hội nhìn thấy."
Lý Quân lạnh lùng nói.
Sau khi giải quyết xong Vân Cẩn và mấy đệ tử của Vũ Hóa Thánh Địa, anh bước về phía giáo chủ Vu Thần để kiểm tra vết thương.
Xương bả vai bị xuyên thủng, trên người chi chít vết thương.
Giáo chủ Vu Thần bị như này đều do bị liên lụy từ anh.
Lý Quân tháo xích sắt trên người cho giáo chủ Vu Thần, rồi ngồi xếp bằng vận công chữa thương cho lão ta.
Nhưng giáo chủ Vu Thần bị thương quá nang, muốn khôi phục không hề dễ dàng.
Lý Quân lấy một lọ đan dược ra cho giáo chủ Vu Thần.
Lúc này, sau khi được chữa thương, tinh thần của giáo chủ Vu Thần tốt hơn rất nhiều.
Lão ta giới thiệu với Lý Quân: "Lý Quân, đây là con gái của tôi, tên là Tiểu Như. Tiểu Như, chào anh đi con."
"Chào anh ạ."
Thiếu nữ nói.
Nếu hôm nay Lý Quân không đến kịp thì thật sự không dám tưởng tượng.
Bởi vì đại điện của Vu Thần giáo đã bị phá hủy nên Lý Quân đỡ giáo chủ Vu Thần đi vào trong phòng ở sân sau nằm xuống, rồi thả các đệ tử bị nhốt của Vu Thần giáo ra.
“Đúng rồi, tôi nhặt được thứ này ở Thánh Điện."
Lý Quân đưa lệnh bài cho giáo chủ Vu Thần xem.
Thấy lệnh bài, giáo chủ Vu Thần tỏ ra kích động.
“Đây chính là lệnh bài của Binh Chủ, thứ có thể hiệu lệnh toàn bộ Vu tộc."
"Không ngờ lệnh bài này lại có lai lịch lớn đến thế."
Lý Quân ngạc nhiên cảm thán.
"Không biết cậu lấy được nó từ đâu?"
giáo chủ Vu Thần hỏi.