Môn chủ Bạch Cốt Môn Lệ Cửu Tiêu đã là Bán Bộ Thần Cảnh đỉnh phong. Hơn nữa, với thân phận chưởng giáo của Bạch Cốt Môn, một trong mười đại Ma Môn, địa vị của ông ta trong Ma Môn ngang với tám vị Chấp Sự của Liên minh Chính đạo.
Tiêu Tinh Hồn chỉ là một trưởng lão bình thường, dưới khí thế của Lệ Cửu Tiêu thì chẳng chống đỡ nổi, mặt đỏ bừng, hoàn toàn không thể phản kháng.
"Ta thật sự không lừa ngài, sau lưng Lý Quân có một cao thủ Thần Cảnh." Tiêu Tinh Hồn khó nhọc nói.
Ông ta suýt bật khóc, lỡ Lệ Cửu Tiêu sơ ý một cái thì ông ta mất mạng mất.
"Đến luc này rồi mà còn cứng miệng. Ta còn chưa tính món nợ phản bội Bạch Cốt Môn với ngươi, tiện thể tính sổ hôm nay luôn, để ta tiễn ngươi lên đường."
Nói xong, Lệ Cửu Tiêu định ra tay.
"Khoan đã."
Lúc này, Lý Quân lên tiếng.
Qua đối thoại của hai người, anh đã hiểu sơ qua đầu đuôi. Nhưng Lý Quân cũng không hề nói dối, Lôi Quỳ đã rời đi, phía sau anh không hề có cao thủ Thần Cảnh nào cả.
Trừ lần đối phó với kiếm linh lần trước, từ trước đến giờ mọi chuyện vẫn do Lý Quân tự ra tay, không dựa vào ai.
"Sao, ngươi định cứu hắn?"
Nghe Lý Quân lên tiếng Lệ Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn sang, trên mặt thoáng vẻ bỡn cợt.
"Lý Quân, thế lực Địa Phủ của Bạch Cốt Môn ở Di Tích Cấm bị ngươi xóa sổ, ta còn chưa hỏi tội. Hôm nay không chỉ Tiêu Tinh Hồn phải chết, ngay cả ngươi cũng không sống nổi, vậy mà còn muốn nói đỡ cho hắn."
"Tôi không định nói đỡ cho ông ta." Lý Quân đáp.
"Tiêu Tinh Hồn là người của tôi, ông không có tư cách đụng vào. Cho ông mười giây, lập tức thả ông ta ra, bằng không tự gánh hậu quả."
Giọng Lý Quân vẫn rất bình thản, nhưng lời nói bật ra lại vô cùng bá đạo.
Khoảnh khắc đó, không chỉ Lệ Cửu Tiêu mà cả đám người Bạch Cốt Môn đều thấy chuyện thật hoang đường.
"Ai cho tên này lá gan to thế?"
"Ha ha ha!"
Lệ Cửu Tiêu cười phá lên.
"Nươi tưởng mình là ai mà dám nói với ta kiểu đó? Ta cũng cho ngươi mười giây, lập tức quỳ xuống chờ xử tội, bằng không lát nữa ta cho ngươi nếm mùi bẻ gân trật cốt."
Nói xong, ông ta nhìn Lý Quân với ánh mắt lạnh lẽo.
"Còn năm giây."
Lý Quân chẳng hề xao động, chỉ bình thản nói.
"Còn ba giây."
Anh lại lên tiếng.
"Thằng oắt này, cho ngươi mặt mũi mà ngươi tưởng mình ghê gớm lắm à."
Một trưởng lão Bạch Cốt Môn chịu không nổi sự kiêu ngạo của Lý Quân, xông đến chỉ vào mặt anh mà mắng.
"Hết giờ."
Lý Quân nói.
Ngay sau đó, trong lúc không ai kịp phản ứng, anh đã vung tay lên với tốc độ tia chớp.
"Rắc!"
Cổ của vị trưởng lão kia gãy rời, cả người lộn mấy vòng rồi đập xuống đất cách đó vài chục mét, miệng trào máu, chết ngay tại chỗ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!