“Nói gì đó?”
Lý Quân đột nhiên dừng bước, hắn xoay người nhìn đối phương với đôi mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt này khiến người đàn ông giật mình.
Nếu không có thực lực cao cường và nhiều người đi cùng thì hắn sẽ không dám đắc tội với Lý Quân.
"Giọng điệu của bạn tôi có chỗ chưa đúng, tôi thay cậu ấy xin lỗi, chuyện này cho qua, được chứ?"
Lúc này, một người đàn ông cao gầy bước ra với vẻ mặt thong dong đầy tự tin.
Nói là nhận lỗi nhưng lại không có hành động nhận lỗi.
"Muốn nhận lỗi cũng được, bảo anh ta xin lỗi tôi."
Lý Quân chỉ tay về phía người đan ông vừa rồi đã nói nang ngông nghênh.
Nghe vậy, đối phương nổi trận lôi đình.
"Bảo tôi xin lỗi, mày là cái thá gì?"
"Anh Vũ đã có lời, đừng có cho mặt mũi lại không cần."
Người đàn ông lớn tiếng la lối, khí thế cuồn cuộn, hắn ta siết chặt nắm đấm định ra tay.
"Dừng lại!"
Đúng lúc này, một giọng nói yểu điệu vang lên.
Cô gái xinh đẹp kia bước tới.
"Trương Hào, chuyện này do anh không đúng, anh mà ra tay thì lại càng vô lý."
Nói xong, cô ta bước tới trước mặt Lý Quân, cầm theo mấy viên đan dược nhét vào tay hắn.
"Đan dược này xem như lời xin lỗi."
Cô ta nhỏ giọng nói: "Trương Hào là thiếu chủ nhà họ Trương, hắn ngang ngược quen thói, muốn hắn xin lỗi là điều không thể, anh mau đi đi, nếu để Trương Hào phát điên thì không ai bảo vệ được anh đâu."
Nào ngờ, Lý Quân lại không nhận đan dược mà lắc đầu: "Tôi không cần đan dược của cô, tôi muốn hắn ta xin lỗi, hơn nữa hắn còn phải quỳ xuống tự tát mình một nghìn cái, tôi mới xem xét đến việc tha mạng hắn."
"Ranh con, mày muốn chết!"
Nghe Lý Quân nói vậy, mặt Trương Hào tái mét, hắn lớn tiếng mắng chửi.
Ánh mắt của người được gọi là anh Vũ cũng lạnh xuống.
"Anh bạn, xem tra cậu đây là rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt."
Người đàn ông còn lại cũng đi tới, cả ba nhìn Lý Quân với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trong lòng cô gái kia tức giận: "Sao tên này lại không nhận thức được tình hình vậy?"
Nhưng cô ta không thể mặc cho đám Trương Hào ra tay.
Cô ta giang hai tay chắn trước mặt Lý Quân.
"Trương Hào, anh Vũ, cậu ta chỉ là người bình thường, so đo với hắn làm gì?"
Trương Hào lớn tiếng nói: "Tiêu U, tránh ra, thằng ranh không biết sống chết, hôm nay nhất định phải dạy cho hắn ta một bài học."
"Đúng vậy, Tiêu U, đừng nhúng tay vào chuyện này!" Vũ ca giơ tay, kéo Tiêu U sang một bên.
Trương Hào đi tới trước mặt Lý Quân: "Ranh con, mẹ mày tìm chết! Ông đây sẽ cho mày biết vì sao hoa lại có màu đỏ."
Nói xong, hắn giơ nắm đấm đánh vào mặt Lý Quân.
Cú đấm này đủ để lấy mạng một người bình thường.
Nhưng ngay lúc này, Lý Quân giơ tay bắt lấy nắm đấm một cách chính xác.
Động tác của Trương Hào lập tức đông cứng.
Trưong Hao muon thu nắm đam lại nhung phat hien nắm đam như bén rễ trên tay Lý Quân, không thể rút lại được.
Lúc này, ánh mắt Trương Hào lộ ra vẻ kinh sợ, hắn ý thức được mình đã đá phải tấm sắt rồi.
Nhưng chưa kịp phản ứng.
"Rắc” một tiếng, nắm đấm của hắn bị bóp nát, cả cánh tay bị vặn xoắn lại.
“A a ... "
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cổ Trương Hào cũng bị Lý Quân nắm lấy.
“Rắc!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!