Tuy gã rất ngứa mắt với Lý Quân nhưng cũng không thể không cúi đầu: "Tuy ngươi mượn dùng sức mạnh khác nhưng cũng coi như bài kiểm tra đợt 2 của Huyết Ngọc Châu."
"Theo quy tắc của binh chủ, ngươi có tư cách đạt được truyền thừa tầng 2, nhưng người truyền thừa tầng 2 chính là ta, Lôi Qùy, mọi thứ đều nằm ở trong đầu ta.”
"Tuy ta thấy ngươi có được bảy bóng chân long nhưng lại chỉ biết để chúng nó tấn công theo bản năng, vậy nên ta quyết định dạy cho ngươi thủ đoạn tấn công.”
Nói xong, gã vứt một chiếc ngọc giản xuống dưới chân Lý Quân.
Khi Lý Quân cui xuống nhat, ngọc gian lập tức hóa thành vô số mảnh nhỏ chui vào trong thân thể anh, nhanh đến mức anh không kịp ngăn cản.
Lý Quân hoảng sợ.
“Chẳng lẽ mình trúng mưu của đối phương?"
Nhưng ngay sau đo anh phat hiện trong đầu mình có được rất nhiều thông
tin.
“Đối phương thật sự truyền thừa cho mình, không phải muốn hại mình."
Lôi Qùy không vui, lạnh lùng nói: "Nhãi ranh, ngươi nghi thần nghi quỷ vừa thôi, Lôi Qùy này sống quang minh lỗi lạc, nếu muốn ra tay đã ra tay từ lâu rồi, việc gì phải dùng thủ đoạn này?"
Nói xong, tức giận ngồi khoanh chân, không để ý đến Lý Quân nữa.
Lý Quân cũng lười để ý đến gã.
Khi anh bình tĩnh lại, trong đầu có thêm một trận pháp tên là Thất Sát Trận.
Lợi dụng bảy thanh bảo kiếm bố trí thành một bộ sát trận, tấn công giết chết kẻ địch.
Bảy thanh bải kiếm cần phải là Linh Khí, có được linh tính thì mới phát huy hết được uy lực của sát trận này.
Lý Quân nhíu mày.
Cho dù anh dùng đao A Tị thay thế bo kiếm thì vẫn còn thiếu sáu thanh Linh Khí nữa.
Hiện tại thì anh cảm thấy pháp trận này chưa cần thiết lắm.
“Không đúng ... "
Ngay sau đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Quân.
"Nếu thay bảy thanh bảo kiếm thành bảy bóng chân long thì sao?"
Lập tức hành động, Lý Quân triệu hồi ra bảy bóng chân long, bắt đầu diễn luyện trận pháo.
Lúc này, Lôi Qùy ngồi gần đó đã mở mắt nhìn.
"Thằng nhóc này đủ thông minh, còn tưởng rằng hắn phải mất một hai năm mới nghĩ ra cách này, không ngờ lại hiểu ngay lập tức."
Khi này Lý Quân đã chìm vào minh tưởng.
Bảy bóng chân long xếp thành trận pháp, uy lực tăng gấp 10 lần.
Chờ chính mình đến Loạn Thần Tông, tung sát trận ra thì không kẻ nào có thể trốn được.
Càng nghĩ càng vui, thậm chí Lý Quân còn cười thành tiếng.
Cùng lúc đó.
Trên núi Côn Luân, tuyết đọng quanh năm, trên đỉnh núi, Hồng Kiếm Minh đang nhìn chẳm chằm vào một cái hố to trước mặt.
“Cuối cùng cũng có được Thái Ất Kim Tinh.”
“Đem bảo vật này về luyện nhập vào bảo kiếm, uy lực của bảo kiếm sẽ tăng gấp mấy lần."
“Không uổng công ta đau khổ đợi suốt 1 tháng, tiếp theo nên đi tìm tên súc sinh kia để báo thù."
Hồng Kiếm Minh thu cục đá lại, đang định rời đi.
Đột nhiên một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện.
Là một người đan ông trung niên, tiên khí ngời ngời, đứng nơi đó tựa như tiên nhân.
Diệp Kình Thiên,
Thấy đối phương, Hồng Kiếm Minh bày ra cảnh giác.
Năm đó lão ta bố trí đại trận Cửu Long Củng Châu, đe dọa đến địa vị của hoàng thấy, Diệp Kính Thiên đã ra tay chém đứt hai bóng chân long, ép lão ta không thể đi vào Di Tích Cấm.
Người đời đều truyền Diệp Kình Thiên trung với hoàng thất, lo cho an nguy của Long quốc, nhưng chỉ có Hồng Kiếm Minh biết người này không cao thượng như vậy.
Chẳng qua Diệp Kình Thiên sợ lão ta ngưng tụ thành công chín bóng chân long, đe dọa đến địa vị của bản thân.
Nhưng lúc ấy, sau khi chém rồng thì Diệp Kình Thiên cũng bị thương nặng, cũng đi đến Di Tích Cấm.
Hai người cũng từng chạm mặt vài lần.
"Diệp Kình Thiên, lại gặp nhau rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!