"Nguyễn Thiên Bảo, xin ông tha mạng cho con trai tôi, chúng tôi biết sai rồi, tôi bằng lòng ký giấy tờ."
Lý Nãi Văn nhìn đứa con trai bị đánh đến mức chảy cả máu đầu, nước mắt tuôn rơi, ông ta quỳ gối níu lấy ống quần của Nguyễn Thiên Bảo, khổ sở van xin.
“Chúng tôi cầm năm vạn rồi ký tên ngay bây giờ được không? Xin đừng đánh nữa.”
Lý Nãi Văn lớn tiếng nói.
Nhưng đối phương lập tức đạp văng ông ta sang một bên.
Nguyễn Thiên Bảo nổi giận quát: “Con mẹ nó, lão già chết tiệt, trước kia cho năm vạn thì ông không lấy, bây giờ đừng nói là năm vạn, một xu cũng không có, đánh cho tao, đánh cho chết, không đánh bọn dân đen như chúng mày, tưởng tao đang làm từ thiện à, đánh chết có tao chịu trách nhiệm."
Nghe lời Nguyễn Thiên Bảo, mấy tay côn đồ càng ra sức hơn, mỗi cú đạp đều khiến Lý Tiểu Quân kêu la thảm thiết.
Dân làng xung quanh không đành lòng nhìn, đành quay mặt đi chỗ khác.
Nguyễn Thiên Bảo và đám thuộc hạ cười ngày càng man rợ.
Lý Nãi Văn lòng đau như cắt, nếu cứ tiếp tục thế này, con trai mình chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Không chút do dự, ông lao đến che chắn cho con trai bằng thân thể già nua của mình, hứng chịu những trận đòn như mưa.
Lý Nãi Văn vốn đã già yếu, làm sao chịu nối trận đòn như vậy, chẳng mấy chốc đã ho ra máu.
"Cha ... "
Tiếng gọi của Lý Tiểu Quân đầy phẫn nộ, bi thương, bất lực và đau đớn.
"Con trai, là cha hại con rồi."
Lý Nãi Văn thều thào nói.
Nghe vậy, trái tim Lý Tiểu Quân như vỡ vụn.
Đám Nguyễn Thiên Bảo cười điên cuồng.
“Loại dân đen này đáng bị đánh, bây giờ các ngươi ký giấy cam kết hiến đất không lấy một đồng, ông đây sẽ tha cho, thế nào?"
Nguyễn Thiên Bảo cười khẩy.
Dù sao thì đánh chết người rồi cũng phiền phức, hơn nữa uy hiếp thế là đủ rồi, năm vạn đó mua thức ăn cho chó còn đủ cả năm, tiết kiệm được là lời rồi
Ông ta còn chưa nói xong, một chiếc xe hơi như con bò tót hung giữ nổi giận phóng thẳng vào làng.
Tiếng gầm rú của động cơ và bụi do lốp xe cọ xát với mặt đất tạo nên giống như một con rồng đang lao tới.
Chiếc xe của Nguyễn Thiên Bảo đậu ở đó bị húc văng đi, âm thanh chấn động khiến xung quanh trở nên yên lặng.
Ngay cả mấy tay côn đồ cũng dừng động tác, ngoảnh lại nhìn.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước cảnh tượng này.
Người đang lái chiếc xe này điên thật rồi.
Nguyễn Thiên Bảo là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn chiếc xe của mình bị móp méo, lòng đau như cắt, ông ta tức giận hét lớn: "Con mẹ mày, tên khốn kiếp nào dám đâm hỏng xe của ông đây."
Nhưng ngay sau đo, cua xe mo ra, bon ho nhìn thay mot cau thanh nien trẻ tuổi.
Người này chỉ khoảng hơn 20 tuổi, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt âm trầm, toàn thân toát ra khí thế băng giá.
Lý Quân.
Lý Nãi Văn thấy đám côn đồ đã ngừng tay, mới thở phao nhẹ nhõm.
Lau vết máu chảy vào mắt, ông quay đầu nhìn Lý Quân vừa xuất hiện.
“Quân nhi về rồi."
Lý Nãi Văn thì thào.
Lúc này, Lý Tiểu Quân cũng không quan tâm đến đau đớn trên cơ thể,, hắn hét lên: “Lý Quân, cứu chúng tôi!"
Lý Quân bước tới, khi nhìn thấy thương tích trên người ông hai Lý Nãi Văn và anh họ, cơn giận dâng lên ngút trời.
“Người già mà chúng mày cũng ra tay, đúng là đáng chết."
Sát khí cuồng bạo tản ra từ trên người Lý Quân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!