Vương Mãng khóc lóc thảm thiết, còn đâu phong thái anh hùng hắc đạo ngày thường.
Thấy Trần Phàm chưa ra tay, ông Vũ rụt rè xin cho Vương Mãng: "Thiếu Tôn, sau này hắn chắc chắn không dám nữa. Xin ngài cho hắn một cơ hội, dù chỉ làm một con chó ở lại hầu hạ ngài, được không?"
"Tôi nguyện làm cho cho Thiếu Ton." Vì giữ mạng, Vương Mang lập tức tỏ lòng trung.
"Muốn làm chó à? Vậy tao cho mày một cơ hội: từ bây giờ, nếu gia đình tao mà có hề hấn gì dù là nhỏ nhất, tao sẽ tính sổ với một mình mày!"
Nuôi chó dĩ nhiên là để canh nhà!
Đúng lúc Trần Phàm cần vài người bảo vệ ba mẹ và em gái, phòng khi lại có kẻ lấy đó ra uy hiếp mình; như vậy anh đi làm việc bên ngoài cũng thuận tiện hơn.
"Đa tạ ơn không giết của Thiếu Tôn, tiểu nhân nhất định sẽ âm thầm bảo vệ chu đáo người nhà của ngài." Vớt lại được cái mạng, Vương Mãng lập tức quả quyết cam đoan.
Thấy vậy, ông Vũ cũng thở phào, vội sai người bưng trà bánh ngon nhất ra khoản đãi Trần Phàm.
"Thiếu Tôn, không ngờ ngài là người Hoa Thành. Sau này có việc gì cần nhờ, cứ liên hệ thẳng với tôi là được." Ông Vũ nói với vẻ nịnh nọt.
"Đúng là có chuyện: biệt thự ở khu biệt thự Vân Đỉnh khá ổn, ông đi mua cho tôi một căn, tôi muốn căn gần hồ nhân tạo kia." Trần Phàm thẳng thắn.
"Chuyện này đơn giản, nhiều nhất hai ngày, chìa khoa nhất định se được trao tận tay ngài." Ông Vũ cam đoan.
"Được, vậy tôi còn việc, đi trước đây." Trần Phàm đứng dậy rời đi.
Ông Vũ dẫn Vương Mãng và đám người cung kính tiễn Trần Phàm ra tận cửa, dõi theo bóng anh cho đến khi khuất han, tất cả mới đồng loạt thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ông Vũ, hôm nay cảm ơn ông đã cứu mạng tôi." Vương Mãng nói đầy cảm kích.
"Tao giúp mày là nể tình năm xưa quen biết cha mày nên mới liều can thiệp; nhưng nếu vừa rồi Thiếu Tôn quyết giết mày để hả giận, tao cũng đành bó tay thôi." Ông Vũ nói.
Vương Mãng nghe vậy không khỏi run sợ, không nhịn được hỏi: "Ông Vũ, rốt cuộc Thiếu Tôn mạnh đến mức nào mà ông lại sợ anh ấy như vậy?"
"Để tao nói thế này: trong nhà tù Cửu U, tao thuộc hạng yếu nhất, còn Thiếu Tôn thì không ai địch nổi!"
"Cái gì cơ !? "
Đến trưa, Trần Phàm đến Phượng Tiên Cư đúng hẹn.
Là một trong những nhà hàng ngon nhất Hoa Thành, Phượng Tiên Cư nằm ngay đoạn đường đông người qua lại nhất ở trung tâm thành phố.
Nhưng người đủ tiền ăn ở Phượng Tiên Cư thì không nhiều: một bữa ít cũng vài nghìn đến vài chục nghìn, nhiều thì lên tới sáu, thậm chí bảy con số!
Mức giá như vậy rõ ràng không phải tầng lớp làm công ăn lương bình thường kham nổi.
Trần Phàm từng ăn ở Phượng Tiên Cư một lần, khi đó là một cậu ấm trong nhóm bạn đại học đến Hoa Thành khao cả bọn.
Còn lần này, biết Lạc Thiên Ninh xuất thân hiển hách, dĩ nhiên anh không tiện chọn một quán bình thường; huống hồ, tiền bạc giờ đối với anh chẳng còn là nỗi lo.
Nếu muon kiếm tiền, giờ Trần Pham chỉ tuy tiện luyện vài viên đan dược là có thể bán được với giá trên trời ngay!
Anh thấy chọn chỗ này mới xứng với thân phận của Lạc Thiên Ninh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!