"Anh đang nhìn gì thế? Hay là lớp trang điểm trên mặt tôi bị lem rồi?" Lạc Thiên Ninh thấy Trần Phàm cứ nhìn chẳm chằm mình, hơi không tự nhiên lên tiếng.
"Không, không có ... " Trần Phàm hơi ngượng, rút ánh mắt về.
"Hê hê, đũa mốc đòi chòi mâm son à? Tôi thấy anh suýt chảy cả dãi ra rồi kia."
"Tôi cảnh cáo anh, đừng có bất cứ ý đồ xằng bậy nào với tiểu thư nhà tôi!"
"Anh không xứng! Hiểu chưa?"
Lý Chiêu Chiêu không nể nang gì, xỉa xói Trần Phàm.
"Tôi có xứng hay không không đến lượt cô lên tiếng! Mà đúng là cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tò mò xem cô Lạc ăn mấy món ăn vặt này thôi." Trần Phàm giải thích, cũng chẳng nể mặt Lý Chiêu Chiêu.
Đường đường là truyền nhân của Tiên Đạo Chí Tôn, còn có người phụ nữ nào mà anh không xứng hay sao?
Cái điệu bộ kênh kiệu của Lý Chiêu Chiêu khiến Trần Phàm khó chịu ra mặt.
Nhịn nhục vốn chẳng phải tác phong của anh.
"Hừ, cãi cùn! Đừng tưởng tôi không biết đàn ông các anh trong đầu nghĩ gì." Lý Chiêu Chiêu không tin lời Trần Phàm một chút nào.
Trần Phàm nhíu mày, thật muốn cho cô nha hoàn ưa gây sự này biết tay.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe Lạc Thiên Ninh quát lạnh: "Tiểu Chiêu, hỗn xược! Lập tức xin lỗi thần y Trần!"
"Tiểu thư, vì sao em phải xin lỗi han? Ro rang han đối với chị ... " Lý Chiêu Chiêu còn chưa nói dứt câu, đã nghe Lạc Thiên Ninh nhấn mạnh lần nữa: "Im đi! Chị bảo em xin lỗi!"
"Em ... " Lý Chiêu Chiêu trông đầy bất phục, nhưng trước ánh mắt không cho phép cãi lời của Lạc Thiên Ninh, cuối cùng vẫn phải nghe theo.
"Xin lỗi." Giọng Lý Chiêu Chiêu nhỏ đen mức gần như không nghe thấy.
Lạc Thiên Ninh rất không hài lòng, lạnh lùng nói: "Nếu em không nghe lời chị, bây giờ có thể về nhà, sau này khỏi theo chị nữa!"
Nghe vậy, Lý Chiêu Chiêu hoảng hốt, vội nhận sai: "Em biết lỗi rồi, tiểu thư xin đừng đuổi em."
"Thần y Trần, xin lỗi, vừa nay toi không nên noi anh như vậy." Lý Chiêu Chiêu lại quay sang xin lỗi Trần Phàm.
Trần Phàm xua tay, nói với Lạc Thiên Ninh: "Thôi, đừng làm khó cô ấy nữa, cô ấy cũng vì tốt cho cô thôi."
Lạc Thiên Ninh thấy Trần Pham bỏ qua cho nha hoàn của mình mới thôi.
Tuy vậy, đến khi hai người vào phòng riêng của Phượng Tiên Cư, để phạt Lý Chiêu Chiêu, Lạc Thiên Ninh đuổi cô ra ngoài đứng chờ.
"Thần y Trần, thật ngại quá, là tôi quản người dưới không chặt nên mới để cô ấy lỡ lời. Tiểu Chiêu theo tôi từ nhỏ, trong lòng tôi cũng chẳng coi em ấy là người làm, mà như em gái mình." Vừa ngồi xuống, Lạc Thiên Ninh áy náy nói.
'Tôi hiểu. Thật ra tôi biết em ấy thật lòng vì cô. Một người bình thường như tôi đúng là không xứng với cô Lạc." Trần Phàm nói
"Y thuật của thần y Trần cao siêu lắm; nếu anh cũng chỉ là 'bình thường', thì thiên hạ này còn ai dám nhận mình là xuất sắc nữa." Lạc Thiên Ninh đánh giá rất cao Trần Phàm.
"Cô Lạc khen quá. Tôi với cô ngang tuổi, cứ gọi thẳng tên tôi là được." Trần Phàm khách khí.
"Được, Trần Phàm, anh cũng cứ gọi tôi là Thiên Ninh. Giờ thì chúng ta tính là bạn rồi nh?" Trong mắt Lạc Thiên Ninh lộ vẻ mong đợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!