Lúc này, càng lúc càng nhiều khách đến dự để ý thấy động tĩnh ở cửa, ai nấy đều ùn ùn kéo lại xem náo nhiệt. Họ thấy Lạc Thiên Ninh đứng ra bênh một chàng trai trẻ ăn mặc giản dị, đều kinh ngạc không thôi.
Trong khi mọi người đang đoán già đoán non về thân phận của Trần Phàm, anh bỗng đưa ra điều kiện: bắt Hàn Căn Thạc phải sủa như chó trước mặt mọi người. Câu nói ấy lập tức khiến cả đám đứng chờ xem trò vui.
Nhà họ Hàn dạo này thế lực ngày càng lớn, thường ngày cũng làm mưa làm gió ở Hoa Thành, thật ra đã có không ít người ngứa mắt họ từ lâu. Giờ thấy Hàn Căn Thạc bị lép vế, ai nấy không khỏi hả hê mừng thầm.
"Anh nói gì cơ? Bắt Thiếu gia Hàn sủa như chó à? Anh quá đáng lắm!" Phương Đình nghe Trần Phàm đưa ra yêu cầu, liền không nhịn nổi.
'Tôi không bắt hắn gọi tôi là ông nội, loại cháu như vậy tôi không cần! Thế sủa như chó đi, có vấn đề gì?" Trần Phàm nói như lẽ đương nhiên.
"Anh mơ à! Thiếu gia Hàn đời nào chịu cái yêu cầu vô lý của anh!" Phương Đình cãi.
Bốp!
Lý Chiêu Chiêu lại giáng một bạt tai nảy lửa vào mặt Phương Đình. "Chưa nhớ đòn à? Ở đây không đến lượt cô lên tiếng!" cô lạnh giọng.
Phương Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức đến vậy, lúc này tức đến nghiến răng ken két. Nhưng nghĩ tới thân phận của Lạc Thiên Ninh, cô không dám nói thêm.
"Thiếu gia Hàn, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy; vừa nãy chính anh đưa ra cuộc cá cược, giờ chẳng lẽ nuốt lời?" Trần Phàm mỉm cười nói.
Hàn Căn Thạc tức đến siết chặt nắm tay, cả người run lẩy bẩy.
Nhục nhã chưa từng có!
Đây đúng là nỗi nhục cùng cực!
Giờ bao nhiêu nhan vat co mau mat ở Hoa Thanh đều có mat; neu Hàn Căn Thạc thật sự phải sủa như chó trước mắt mọi người, sau này hắn còn mặt mũi nào lăn lộn ở đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!