Trong trang viên, đám người đang buông lời bình phẩm về Trần Phàm nghe tiếng liền quay lại, chỉ thấy ông Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm họ. Bầu không khí lập tức im phang phắc.
"Ông Vũ, ông đến rồi ạ, những lời chúng tôi nói không phải nhằm vào ông đâu, xin ông đừng hiểu lầm." Gã vừa nói xấu Trần Phàm lập tức chùn giọng, vội vàng xin lỗi ông Vũ.
"Tôi hiểu lầm à?" Ông Vũ khinh khỉnh liếc đối phương một cái: "Không sao, không quan trọng. Chỉ cần sau này đừng đến cầu xin tôi nữa là được."
Nghe vậy, sắc mặt đối phương khó coi tột độ.
Dù sau khi ra tù, ông Vũ sống kín tiếng, dưỡng già ở Hoa Thành, nhưng nhờ danh tiếng năm xưa và thực lực của mình, các thế lực ở Hoa Thành đều phải nể vài phần.
Võ giả thực thụ thì không thể đánh đồng với người thường!
Chọc giận ông Vũ, hậu quả sẽ rất nặng nề.
"Ông Vũ, tôi biết sai rồi, tại cái mồm tôi độc địa! Đều là lỗi của tôi!" Gã đàn ông tự tát mạnh vào mặt hai cái, cầu khẩn: "Mong ông rộng lòng, đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi."
Ông Vũ không đáp. Ông vốn không phải kẻ nhỏ nhen; chuyện thế này, bình thường ông thậm chí còn chẳng buồn lên tiếng.
Nhưng lần này thì khác: bọn họ đang lén mỉa mai Trần Phàm!
Trong mắt ông Vũ, Trần Phàm là người không có đối thủ vào lúc này!
Cho dù lúc này Trần Phàm không để ý chuyện đang diễn ra ở đây, ông Vũ vẫn phải bày tỏ thái độ của mình!
"Ông Vũ, sao ông phải nổi giận thế, cái thằng họ nói đến - Trần Phàm - làm sao so được với ông? Việc ông bị giam vào nhà tù Cửu U đâu phải vết nhơ, mà là chuyện đáng tự hào! Chỉ những kẻ thật sự mạnh mới đến mức bị nhốt vào nơi ấy." Tổng giám đốc công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Thâm, Dư Vĩ, lên tiếng hòa giải. Gã tự cho là mình thân với ông Vũ, lúc này mở miệng vừa muốn làm người tốt, vừa nhân cơ hội khoe khoang.
"Cậu ta cũng từng bị giam trong nhà tù Cửu U, chẳng lẽ ông không biết?" ông Vũ hỏi.
'Gì cơ? Ý ông Vũ là Trần Phàm cũng bị giam ở nhà tù Cửu U? Hắn có bản lĩnh gì mà 'được' nhốt vào chỗ đó?" Dư Vĩ kinh ngạc.
Đúng lúc đó, Hàn Căn Thạc mặt mày sầm sì bước tới, vô tình nghe được cuộc đối thoại của họ.
"Ông Vũ nói không sai, Trần Pham đung là bị giam vào nhà tù Cửu U. Lúc trước là do chính tôi sắp đặt. Chỉ là tôi không ngo han con có thể ra được!" Hàn Căn Thạc nghiến răng ken két nói.
Hắn không ngờ Trần Phàm có thể sống mà bước ra khỏi nhà tù Cửu U, lại càng không ngờ Trần Phàm còn khiến hắn phải chịu nỗi nhục chưa từng có!
Nghe Hàn Căn Thạc nói vậy, mọi người mới vỡ lẽ.
"Ra là vậy, nói thế thì thẳng đó vẫn không thể đem ra so với ông Vũ." Dư Vĩ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!