Tô Nhược Thủy nói với tôi người phụ nữ bí ẩn khi đó nhắn tin cho tôi không phải là cô ấy, mà là Bào Văn, điều này không khác gì sét đánh ngang tai, làm cả người tôi ngây ngốc, đầu óc loạn cào cào, qua một lúc tôi mới phản ứng lại được, nhìn cô ấy không nói gì, đầu óc thì đang quay cuồng, nghĩ bụng người phụ nữ bí ẩn khi đó đã giúp tôi là Bào Văn, lẽ nào cô ta tự mình hại mình sao? Tại sao vậy? Cô ta điên rồi sao?
Tô Nhược Thủy tưởng là tôi tức giận, lo lắng nói lúc đầu cô ấy không có ý định nói dối tôi, nhưng khi ấy cô ấy nghe nói tôi sẽ chia tay với cô ấy, nên đã sợ hết hồn rồi, nghe thấy lời của tôi, cô ấy đoán chắc chắn người đó là Bào Văn, cũng đoán được Bào Văn nhất định sẽ không nói cho tôi biết, vì vậy cô ấy mới mạnh dạn nói rằng cô ấy là người phụ nữ bí ẩn kia, nghĩ rằng đợi sau khi tôi tín nhiệm cô ấy một lần nữa, cô ấy sẽ nói lại việc này cho tôi biết.
Nói tới đây, cô ấy nắm lấy tay tôi. Khẽ nói: "Danh, em trách chị cũng được, giận chị cũng được, em muốn trừng phạt chị thế nào đều được, chị thật sự biết sai rồi, xin em đừng có phớt lờ chị được không?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Nhược Thủy, tôi nhớ lại trước kia tôi đã hiểu lầm cô ấy, nhẫn tâm tổn thương cô ấy lúc cô ấy tỏ tình với tôi, khiến lòng tôi chợt trào dâng cảm giác áy náy, sao còn trách cô ấy lừa dối tôi được chứ?
Xoa đầu cô ấy, tôi nói: "Em không trách chị, là em có lỗi với chị trước."
Con người chính là như vậy, họ luôn dành sự khoan dung vô hạn cho những người họ yêu, nhưng đối với những người họ không yêu, thì luôn keo kiệt sự dịu dàng.
Advertisement
Sau khi Tô Nhược Thủy nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tô Quảng Hạ, nói khẽ: "Còn một chuyện nữa, đó là, tối hôm đó Bào Văn không làm gì chị hết."
Tối hôm đó? Tôi lập tức nhớ ra tối hôm Tô Nhược Thủy bị Dương Tuyết Tình đánh thuốc mê, sau đó đưa tới chỗ Bào Văn, tôi luôn nghĩ là Bào Văn đã ức hϊếp cô ấy. Không ngờ người phụ nữ đó lại không làm gì cả. Nhưng tôi không hiểu, nếu người phụ nữ đó đã không làm gì tại sao lại không nói thật với tôi, còn cố ý chọc tức tôi, khiến tôi ức hϊếp cô ta? Tôi nghi ngờ có phải cô ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi không.
Tô Nhược Thủy xoa tay, nhỏ giọng nói: "Ban đầu chị cũng muốn nói, nhưng khi đó chị nghĩ nếu trong lòng em thấy áy náy với chị, sẽ đối tốt với chị hơn một chút, vậy nên chị đã để mặc cho em hiểu lầm. Chị biết mình làm vậy rất ích kỷ, nhưng là vì chị thật sự rất thích em, vì thế chị muốn nắm lấy tất cả những cơ hội có thể khiến em đối xử tốt với chị.”
Tô Quảng Hạ đứng bên cạnh đột nhiên thở dài thườn thượt, yếu ớt nói một tiếng "Đồ ngốc", thật vậy, Tô Nhược Thủy giống như một kẻ ngốc, cô ấy hiện giờ rõ ràng đã là đại tiểu thư của danh môn vọng tộc nhà họ Tô, rõ ràng có Tô Quảng Hạ chống đỡ, không cần phải thấp hèn như vậy khi đứng trước mối tình này, nhưng cô ấy vẫn cứ dè dặt.
Advertisement
Nhìn cô ấy như vậy, nói thật tôi có chút hoài niệm cái người trêu tôi vòng vòng, chị Thủy làm tôi mê muội tới điên cuồng, nhưng tôi cũng biết rõ, khi một người phụ nữ hạ thấp bản thân đứng trước một người đàn ông, tức là thật sự họ đã yêu đến tận xương tủy, vậy nên mới hèn mọn, vậy nên mới suy tính thiệt hơn.
Nghĩ tới đây, tôi nhẹ nhàng cầm tay Tô Nhược Thủy, đặt lên môi hôn nhẹ và nói: "Chị Thủy, chị không cần phải như vậy, em thật sự không trách chị đâu."
Tô Nhược Thủy vẫn không yên tâm, hỏi tôi: "Em thực sự không trách chị sao?"
Tôi gật đầu nói không trách, còn nói cô ấy tốt như vậy, làm sao tôi nỡ trách cô ấy? Khi nghe thấy điều này, cô ấy nhẹ nhõm, nhìn tôi và nói: "Mặc dù em không trách chị. Nhưng chị vẫn cảm thấy rất buồn, đặc biệt là khi đối mặt với Văn Văn, chị rất chột dạ và tự trách, hôm nay xảy ra chuyện này, chị biết nếu chị không lên tiếng để thanh minh cho chị ấy, em sẽ lại hiểu lầm chị ấy, vậy nên chị buộc phải nói ra điều này.”
Nói tới đây. Tô Nhược Thủy gục đầu vào lòng tôi, giọng điệu ấm áp mà chân thành nói: "Danh, mặc dù em và Văn Văn chắc chắn sẽ là kẻ thù, nhưng chị ấy thực sự rất tốt với em, cũng đã phải trả giá rất nhiều rồi, chị nói những lời này không phải là ước muốn quá cao mong hai người các cậu có thể biến chiến tranh thành hòa bình, bởi vì chị biết rất rõ ràng, mối hận thù giữa hai người không thể được hóa giải, chị chỉ mong em có thể nể tình những gì chị ấy đa hi sinh, sau này khi quyết đấu, thì cho chị ấy một con đường sống.”
Nghe những lời Tô Nhược Thủy nói, tôi bỗng không biết phải nói gì mới phải. Nếu nói tôi trước kia không hiểu tại sao Bào Văn dùng thân phận “người phụ nữ bí ẩn” để giúp tôi, thì bây giờ tôi xem như đã hiểu rõ, tôi nghĩ cô ta thực sự có tình cảm sâu sắc với tôi, có lẽ cô ta hận tôi bao nhiêu, thì cũng yêu sâu đậm bấy nhiêu, vì vậy cô ta vừa hại tôi, lại vừa cố gắng giúp đỡ tôi.
Nhưng tôi không hiểu được, nếu như cô ta thực sự có một tình yêu sâu đậm với tôi như vậy, làm thế nào mà cô ta lại sai người cắt gân chân của tôi? Có lẽ nào tình cảm của tôi với Đoàn Thanh Hồ khi đó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta?
Lúc này, Tô Quảng Hạ đã xử lý xong vết thương cho Thẩm Nặc Ngôn, Thẩm Nặc Ngôn châm điếu thuốc, nói: "Tôi đã ‘ngưỡng mộ danh tiếng’ biếи ŧɦái của Bào Văn này từ lâu. Ban đầu không phải cô ta muốn Trần Danh chết đi sao? Sao giờ lại yêu đến muốn chết thế này? Này, Trần Danh, nếu lời chị dâu nói là sự thật, xem ra Bào Văn là vì anh rồi. Không màng đến lợi ích của cô ta và bố cô ta, anh có sức hút thật đấy. "
Tôi trợn mắt lên, nói: "Thẩm Nặc Ngôn, xin hỏi môn ngữ văn của anh có phải do giáo viên thể dục dạy không? Đó gọi là “ngưỡng một danh tiếng”? Đó gọi là nghe danh đã lâu!"
Bà ta nói rồi nhìn xuống đánh giá quần áo tôi mặc trên người, đôi mắt đầy sự khinh bỉ nói: "Ôi, dám đến nhà họ Vân của chúng tôi với một bộ quần áo rẻ tiền, tưởng chỗ chúng tôi là khu ổ chuột chắc?"
Bà ta nói xong, quay sang nói với Tam gia: "Vân Tam Thiên, phiền cậu đừng có dẫn mấy kẻ ăn mày về được không? Nhà họ Vân chúng tôi đón tiếp đều là những nhân vật có máu mặt thôi."
Tôi ngăn Tam gia đang định mở miệng lại, nói: "Bỏ đi, Tam gia, tôi thực sự không có tư cách tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Vân, tôi sẽ không đi vào nữa."
Nói xong tôi xoay người định đi về, thì người phụ nữ phía sau nói tôi biết điều đấy.
Ngay khi tôi quay người, thì Diệp Vân Sơn mặc bộ com lê phẳng phiu bước vào, lúc nhìn thấy tôi, ông ta mỉm cười nói: "Cháu Trần Danh, cháu đến sớm vậy, đi nào, tôi sẽ dẫn cháu đi gặp ông cụ."