Ông Vân thấy không thể khống chế được cục diện này, bèn vội vàng dặn dò một lão già đang đứng bên cạnh ông ta, sao khi ông lão đó nghe xong thì dẫn người đi, xem ra là đi đưa mẹ của Tam gia đến đây.
Ông Vân lúc này không còn dáng vẻ vênh váo vừa rồi nữa, mặt múi xám xịt, khóc lóc nói: “Các vị, chuyện này là do lão già tôi đây không đúng, đáng thương thay lòng cha mẹ, tôi cũng chỉ vì nghĩ cho hoàn cảnh của con trai tôi thôi, giờ tôi biết sai rồi, giờ tôi sẽ đưa mẹ của Vân Tam Thiên đến đây ngay, tôi đã quyết định rồi, để Tam gia trở về nhà họ Vân, đồng thời sẽ bảo Vân Phàm ly hôn với người phụ nữ độc ác đó, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức bù đắp lại cho hai người họ.”
Vừa nói dứt lời, mọi người mới tỏ vẻ hài lòng, Vân Phàm lúc này quỳ xuống trước mặt ông Vân, khóc lóc thảm thiết thừa nhận tội lỗi của mình, nói ông ta ngày xưa hồ đồ như thế nào, rồi cảm thấy áy náy với hai mẹ con Tam gia ra sao, sau này sẽ bù đắp cho hai mẹ con Tam gia như thế nào, cuối cùng, hai người họ đều ôm nhau khóc lớn.
Ông Vân dù sao cũng là một ông già đã tám mươi tuổi, rất dễ dàng nhận được sự đồng cảm của mọi người, thế là, nhiều người đã không còn gay gắt như trước nữa, hơn nữa, Tam gia cũng nói chỉ cần thả mẹ anh ấy ra thì sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa, chứng tỏ nhà họ Vân có thể sẽ không tổn thất nhiều vì chuyện này, cho nên, những người am hiểu đạo lý gió chiều nào theo chiều ấy ngay lập tức nguôi lại, ai nấy đều bắt đầu giảng hòa, thậm chí có người bắt đầu khuyên Tam gia bỏ qua, bảo anh ấy quay về nhà họ Vân.
Tôi nhìn Tam gia, anh ấy ra vẻ đấu tranh tư tưởng, rất lâu sau mới thở phào một cái, rồi nói: “Thôi vậy, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình với mẹ tôi, nhà họ Vân giàu có cao sang, chúng tôi không muốn leo cao.”
Tôi vội vàng vỗ tay trước, rồi nói: “Mọi người nghe xem, Tam gia là người tốt đến nhường nào! Khoan dung độ lượng, không phải là người thấy sang bắt quàng làm họ, đáng là tấm gương của những người ngồi đây như chúng ta.”
Nghe được câu này, những người khác đều bắt đầu khen Tam gia, cục diện như vậy khiến tất cả người nhà họ Vân đều mất mặt vô cùng, tôi nghĩ, nhìn người bị bọn họ bắt nạt từ trước đến giờ, bỗng một ngày đứng ngang hàng với họ, lúc họ bị mọi người chỉ trích, lại nhận được sự khen ngợi của tất cả mọi người, cảm giác này nhất định không hề thoải mái.
Advertisement
Nhưng mà, điều mà bọn họ không biết chính là, việc khiến bọn họ càng khó chịu vẫn còn ở phía sau.
Không lâu sau, lão già đó vội vã quay lại, ông ta ghé tai ông Vân nói gì đó, tôi rõ ràng không nghe thấy gì, nhưng vẫn tỏ vẻ vô cùng hốt hoảng rồi nói to: “Cái gì? Mẹ của Tam gia biến mất rồi?”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao lên, Tam sầm mặt, anh ấy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ông Vân nhìn tôi một cách tức giận, ông ta biết rõ tôi không thể nào nghe thấy được, cho nên, ông ta ngay lập tức đoán ra người đã được chúng tôi đưa đi rồi, nên tức đến nỗi suýt không thở nổi, rồi nói: “Là chúng mày! Là chúng mày đã cho đưa người đi rồi, đúng không?”
Advertisement
Tôi chỉ vào mình rồi hỏi với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Ông Vân, ông không thể đổ oan cho tôi như thế được. Tôi vừa mới biết là các ông sẽ đưa người đến đây, làm sao tôi có thể đưa người đi được? Còn nữa, người nhà họ Vân các người nhốt người ta bao nhiêu năm như vậy đều không bị ai phát hiện, tất nhiên là nhốt người ta vào một nơi vô cùng bí mật rồi, tôi làm sao có thể tìm được chứ? Chẳng nhẽ camera với vệ sĩ của nhà họ Vân các ông đều chỉ để làm cảnh sao?”
Tam gia lúc này nói với giọng lạnh lùng: “Tôi cũng từng đến nhà họ Vân để tìm mẹ tôi, nhưng căn bản là không thể tìm thấy người! Ông Vân, ông đã nói sẽ trả lại mẹ cho tôi, lẽ nào ông lại nuốt lời sao?”
Tôi lập tức nói với vẻ mặt như nhận ra điều gì: “Ồ! Tôi biết rồi, ông Vân, ông muốn vu oan giá họa cho tôi, để mọi người tưởng rằng bác gái đã bị đem đi, rồi nhân cơ hội này giả bộ vô tội, rồi còn cắn ngược lại chúng tôi, trách chúng tôi đến đây gây chuyện, đúng chứ? Xong rồi ông vừa có thể tiếp tục giam cầm bác gái, còn có thể lợi dụng lời ra tiếng vào của mọi người để hại chết chúng tôi đúng không? Chiêu này của ông thật là hoàn hảo đó, ông là chó dại sao? Cắn người ghê vậy. Hay là ông coi bọn tôi là kẻ ngốc, chỉ cần vài lời là lừa được chúng tôi?”
Ông Vân bị tôi hỏi tới tấp tức đến mức suýt hộc máu, ông ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói: “Trần Danh, mày muốn chết hay sao?”
Vốn dĩ mọi người đã có phần tha thứ cho nhà họ Vân rồi, nhưng việc nhà họ Vân nuốt lời, khiến mọi người cảm thấy mình vừa bị chơi một vố, nếu nói trước đó mọi người chỉ là ‘ra vẻ chính nghĩa’, trong lòng cảm thấy chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, vậy thì bây giờ ai nấy đều hoàn toàn phẫn nộ, bởi vì họ cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhất là sau khi nghe thấy những lời tôi nói, họ lại càng tức giận hơn, tất cả mọi người cùng chung mối thù, chất vấn nhà họ Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ông Vân thấy mọi người phẫn nộ, thì vô cùng tức giận, đứng dậy rồi nói lớn: “Đây là chuyện của nhà họ Vân chúng tôi, ai dám bàn tán gì nữa, thì chính là kẻ thù của nhà họ Vân chúng tôi.”
Một câu nói, khiến tất cả mọi người im bặt, nhìn một lão già đang nổi điên, mọi người lúc này mới nhớ đến thân phận và địa vị của gia chủ nhà họ Vân như ông ta, ai nấy ngay lập tức biểu lộ nét mặt kiêng dè.
Nhìn thấy ông Vân nổi điên, tôi cười thầm trọng bụng, hôm nay chúng tôi sắp đặt từng bước một, chính là vì để đợi ông Vân hoàn toàn tức giận, chờ cho ông ta nổi điên, chờ cho ông ta tự mình đẩy mình vào vực sâu.
Sắc mặt ông Vân tái mét, trầm giọng nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết thằng mất dạy này, tôi có thể giao cho cậu quyền kinh doanh mười quán của nhà họ Vân.”
Tôi cười lạnh lùng nói: “Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi.”
Nói xong, tôi liền hét lên một tiếng: “Một múi tên xuyên mây.”
Các anh em ở dưới lầu lập tức đáp lời: “Ngàn vạn binh mã đến gặp nhau.”
Tôi dùng tay ra hiệu, rồi nói: “Hay lắm! Các anh em, đánh!”