Tôi bảo Bào Văn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nghe vậy, Trần Danh giả bỗng chốc phát nghẹn, nghiến răng nghiến lợi thu nắm đấm lại: “Ra ngoài nói chuyện”.
Tôi lạnh lùng đáp: “Giữa hai chúng ta chẳng có gì hay mà nói. Anh chỉ cần nhớ cho kỹ một điều thôi. Tôi đã lưu ảnh và video lại rồi. Nếu anh còn dám nhòm ngó đến vợ tôi nữa, tôi không ngại ngưng hẳn việc hợp tác với anh, cho vợ tôi xem anh rác rưởi đến thế nào đâu”.
Trần Danh giả cười khẩy: “Anh chắc chắn bản thân dám đưa ảnh và video cho cô ấy xem chứ? Anh để tôi làm vậy vốn đã là lấy sự trong sạch của cô ấy ra đặt cược rồi. Nếu anh quay về chậm một chút, hoặc tôi ra tay sớm hơn một chút, vậy thì chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Tôi nghĩ cô ấy hẳn là cũng hiểu được điều này. Vậy nên nếu anh đưa ảnh và video cho cô ấy, cô ấy chắc chán sẽ cảm thấy anh chẳng hề yêu mình như biểu hiện bên ngoài!”
“Nếu đã dám đi bước này, đương nhiên là tôi đã tính toán đâu vào đó cả.” Tôi trả lời. “Còn bây giờ, phiền anh cút khỏi phòng tôi”.
Trần Danh giả nghiến răng: “Muốn chết à!”
Advertisement
Tôi nhìn hắn, cười mỉa rồi đột ngột ra đòn, nâng tay chộp về phía hắn. Hắn tránh sang một bên theo bản năng. Nhưng vì tôi ra tay bất ngờ, hơ nữa tốc độ còn rất nhanh, vậy cho nên vẫn dễ dàng lấy được chiếc mặt nạ hắn đeo. Tôi thẳng tay gỡ chiếc mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn. Nhìn thấy khuôn mặt này, phẫn uất trong lòng tôi lại dâng lên. Phải biết rằng tôi cũng từng có một gương mặt anh tuấn như vậy. Thế nhưng… Thế nhưng… Tất cả đều đã bị hai kẻ đê tiện là hắn và Bào Văn phá hủy!
Tôi nhìn Trần Danh giả đầy oán hận, hắn lại đột nhiên nở nụ cười. Hắn sờ lên mặt mình, hỏi tôi rằng hắn có đẹp trai không? Một người đàn ông lại đi hỏi một người đàn ông khác câu này, kể ra thì cũng biếи ŧɦái lắm. Nhưng khi đặt vào hoàn cảnh của hai chúng tôi, câu hỏi này của hẳn lại chẳng kỳ lạ chút nào. Hắn đang đả kích tôi, khiến tôi kích động. Bởi vì gương mặt của tôi đã bị hủy. Hắn biết, không ai là không chú ý tới vẻ ngoài của mình, cho dù có giả vờ chẳng sao đi nữa, lòng vẫn sẽ cảm thấy tự ti.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười nhạt: “Có đẹp đến mấy thì cũng đã sao? Người con gái anh yêu nằm trong lòng tôi, cái vẻ ngoài đó của anh thì có tác dụng gì?”
Advertisement
Nói xong, tôi leo lên giường. Làm trò trước mặt hắn bằng cách cởi đồ ra, chui vào trong chăn, nằm sát bên cạnh Bào Văn. Còn Bào Văn, tuy rằng ngủ cũng khá say, nhưng khi cảm nhận được sự tồn tại của tôi thì vẫn nhích lại gần theo bản năng. Khung cảnh này khiến đôi mắt của Trần Danh giả gần như sắp nhỏ máu.
Cuối cùng, Trần Danh giả cắm mặt bỏ đi. Chờ hắn đi hẳn, tôi cầm lấy tấm mặt nạ của hắn, rơi vào trầm tư. Nhìn Bào Văn đang nằm trong lòng mình, tôi dịch sang một bên, cắn răng: “Bào Văn, tôi sẽ đòi lại gương mặt của mình. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ lột bỏ da mặt các người. Tôi muốn các người phải nếm trải cảm giác bị hủy hoại, người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
Rạng sáng hôm sau, Bào Văn vẫn còn ngủ rất say. Tôi giữ lấy cằm cô ta, hôn lên môi. Sau đó đứng dậy, đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi đóng cửa ra ngoài, đi về phía nhà ăn.
Dọc đường đi, tôi để ý quan sát thì thấy trên núi vẫn bị phong tỏa như cũ. Hẳn là Trần Danh giả vẫn còn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Thẩm Nặc Ngôn. Phỏng chừng hắn đang nghĩ sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Còn cái tên thủ hạ bị tôi dìm chết trong nước rốt cục đã được lo liệu ra sao thì tôi không rõ. Có điều xem ra, đến tám mươi phần trăm là len lén xử lí rồi.
Lúc này, Trần Danh giả và mấy tâm phúc của hắn đang ngồi ăn sáng. Thấy tôi tới, ánh mắt bọn họ như những lưỡi sao bén thi nhau ném về phía tôi. Tôi lờ đi như không thấy, chỉ bước tới rồi ngồi xuống. Điều này lập tức khiến bọn họ cảm thấy bất mãn. Tôi gọi điểm tâm cho mình, nói mà chẳng chút khách sáo: “Trần Danh, đừng quên anh gọi tôi tới là để làm gì. Tôi không muốn đến thì rình rang, đi thì tay trắng đâu. Có làm hay không thì nói một câu”.
Tuy rằng có rất nhiều bất mãn với tôi, nhưng Trần Danh giả cũng không dám quên việc chính. Dù sao thì đó cũng là nhiệm vụ cấp trên giao cho hắn. Hơn nữa, dẹp được Trần Thiên thì hắn có thể trở thành kẻ nắm giữ thế lực mạnh nhất Hàng Châu, hắn mong còn chẳng được ấy chứ. Vậy nên hắn nhanh chóng thu lại sự bất mãn của mình, thản nhiên nói: “Tôi đang bàn bạc chuyện này với các anh em. Hôm qua Trần Thiên đột nhiên bị thương, đây là chuyện nằm ngoài dự tính của tôi. Điều phiền toái là hiện giờ ông ta đang nghi ngờ chuyện này do tôi làm. Nếu chúng ta hành động một cách tùy tiện, chỉ e sẽ khiến ông ta hoài nghi thêm. Vậy nên tôi định sẽ tạm hoãn kế hoạch trong vài ngày, chờ quan hệ giữa tôi và Trần Thiên dịu lại rồi tính tiếp”.
Tôi biết, cô ta đang muốn kéo dài thời gian tôi quay về. Nói vậy là cô ta định đi tìm Trần Danh giả, sợ bị tôi bắt gặp nên mới bảo tôi đi làm việc khác, bận không về được. Cúp điện thoại xong, nghĩ tới Trần Danh giả, tôi không khỏi cười thành tiếng.
Bào Văn trông thấy bình hoa và mặt nạ, chắc chắn sẽ nghi ngờ Trần Danh giả vào qua đường cửa sổ, làm vỡ bình hoa. Chưa nói đến chuyện Trần Danh giả lén lút tới phòng, thì tại sao còn phải đeo mặt nạ làm gì? Chuyện này chỉ có một cách giải thích hợp lí, đó là Trần Danh giả muốn cải trang thành tôi. Mà đóng giả thành tôi xong thì làm gì cô ta đây? Cô ta nhất định sẽ ngẫm kỹ rồi hoảng hốt. Bởi vì càng nghĩ, cô ta sẽ nhận ra bản thân ngủ rất sâu, như thể bị người ta bỏ thuốc. Cộng thêm chiếc mặt nạ thừa ra này, còn có cảm giác từ thân thể, cô ta không thể không nghĩ tới một vấn đề. Đó là bản thân đã bị tên Trần Danh giả chà đạp trong lúc không ai hay biết.
Một khi Bào Văn tìm Trần Danh giả để giằng co, hắn sẽ xử trí thế nào đây? Hắn hết đường chối cãi, có lẽ chẳng những không phủ nhận, mà có thể còn thừa nhận. Đồng thời nhân cơ hội này uy hϊếp Bào Văn, ép cô ta đừng có cự tuyệt hắn, nếu không hắn sẽ cho tôi biết chuyện. Chắc chắn là Bào Văn không muốn, cũng không dám để tôi biết cô ta đã bị người đàn ông khác làm nhục, vậy nên chỉ có thể nhẫn nhịn tất cả. Mà tới lúc này, Trần Danh giả cũng sẽ không còn sợ video và ảnh chụp trong tay tôi nữa. Chẳng những không sợ hãi, hắn có thể còn tìm cách để Bào Văn xem được video và ảnh trong điện thoại của tôi. Nói rằng tôi khơi gợi lên tâm lí phản nghịch của hắn, cho nên hắn mới làm chuyện có lỗi. Tới lúc đó, chẳng phải Bào Văn sẽ cãi lộn ầm ỹ với tôi hay sao.
Có điều, Trần Danh giả không hề biết: thực ra ngay từ đầu, tôi chụp ảnh và quay phim không phải là để uy hϊếp hắn, mà chỉ là để cho Đoàn Thanh Hồ xem mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi xóa thẳng video và ảnh trong máy không chút do dự, yên lặng chờ đợi Trần Danh giả nhảy vào cái bẫy do tôi âm thầm bày ra.