Tôi đã đoán được từ trước Hùng Tử và Dương Liễu là đồng bọn, nhưng không rõ chi tiết, châm điếu thuốc, tôi bảo hắn nói rõ ràng, bao gồm cả việc hắn thông đồng với Hùng Tử thế nào, tối qua xảy ra chuyện gì.
Dương Liễu nhìn chiếc tất dài và túi nilon tôi vứt ở chỗ không xa, không dám chậm trễ, nói: "Vốn em cũng không muốn, nhưng Hùng Tử nắm được thóp của em, nói nếu em không giúp hắn, thì hắn sẽ nói với anh Đậu, việc đó nếu để anh Đậu biết thì em sẽ bị anh ấy đánh chết. Em rất sợ, hơn nữa Hùng Tử nói nếu em chịu giúp hắn thì sau này em có thể thay thế anh Đậu, trở thành đại ca của đám bọn em, nên em..."
Tôi đã ấn nút ghi âm, nghe được lời của Dương Liễu, không không nhịn được mà bùng lửa giận, tôi nói: "Anh Đậu đối xử với mày không tệ đúng không? Chỉ chút đe dọa dụ dỗ đơn giản mà có thể khiến mày phản bội anh ấy, lại còn suýt nữa hại chết anh ấy, mày được lắm, mày được lắm!" Nói xong, tôi tức không chịu nổi đấm một phát lên mặt hắn.
Dương Liễu khóc lóc cầu xin, tôi nói như hét: "Nói tiếp đi!"
Hắn nói: "Tối qua anh Đậu vừa đi thì em lén lút thả Hùng Tử ra, thảo luận kế hoạch với hắn, sau đó đi mua thuốc mê, chuẩn bị sẵn giẻ lau, đợi anh Đậu về, em nói mẹ em ở quê bị ốm, hỏi anh ấy có thể về với em không. Cứ thế, em phụ trách lái xe, anh ấy thì ngồi ở ghế phó lái."
"Anh Đậu luôn không đề phòng người của mình, nên lên đường không bao lâu anh ấy đã ngủ mất, chính vào lúc đó em đã làm anh ấy hôn mê. Sau đó, em lái xe về, tập hợp với Hùng Tử."
Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Làm anh ấy bị thương thế nào?"
Vẻ mặt Dương Liễu ngày càng lo lắng, giọng cũng bắt đầu run rẩy, nói: "Hùng Tử lấy một viên gạch, đập vào gáy anh ấy hai cái, vốn còn định đập thêm một cái, đập chết anh ấy luôn, nhưng em không nỡ, nên đã ngăn lại. Hơn nữa lúc ấy có một nhóm nông dân dậy sớm đi làm, đi ngang qua đây, Hùng Tử sợ sự việc bại lộ nên vội vàng chạy đi với em."
Advertisement
Gáy bị đập hai cái, mới có lòng tốt ngăn lại? Loại lời này nói ra ai tin? Lúc này tôi chỉ muốn lột da cắt gân Dương Liễu. Hắn lặng lẽ nhìn tôi một cái, van xin tôi: "Anh Danh, lần này em bị quỷ ám, xin anh tha cho em một lần đi."
Tôi không nói gì, lục tìm điện thoại Dương Liễu, sau khi lấy được điện thoại, tôi ra hiệu Triệu Côn Bằng chặn miệng thằng rác rưởi này lại, sau đó gửi tin nhắn cho Hùng Tử, bảo gã là có nhân chứng có thể chứng minh hai chúng ta hành hung, bảo gã nhanh chóng qua đây.
Hùng Tử trả lời lại ngay: "Đã nhận."
Tôi nghĩ một lúc, lại gửi thêm một tin cho gã, bảo gã dẫn cả Dương Tiểu Huyên đến, nói cô ấy có tác dụng rất lớn. Hùng Tử trả lời một câu "Hiểu."
Không bao lâu sau, Vương Toàn đã báo tin cho chúng tôi, nói bên ngoài có hai người đến, tôi bảo hai người họ án binh bất động, sau đó trốn sau cửa cùng anh Triệu, yên lặng đợi Hùng Tử đến.
Advertisement
Từ xa, tôi đã nghe được tiếng cười nói của hai người, thầm than Dương Tiểu Huyên đúng là không có lương tâm, anh Đậu thương cô ấy như vậy, giờ đang nằm viện đấy, thế mà cô ấy lại có tâm trạng yêu đương với Hùng Tử.
Hai người đến cửa.
Hùng Tử bắt đầu gõ cửa.
Tôi từ từ mở cửa, lúc thấy tôi, gã định chạy theo phản xạ, nhưng bị Vương Toàn chạy lên nhanh chóng chặn miệng lại, lôi thẳng vào phòng. Dương Tiểu Huyên cũng bị Vương An bịt miệng, dùng cách tương tự kéo vào phòng.
Họ nhanh chóng trói hai người này lại, bịt miệng, sau đó xuống dưới tiếp tục hóng gió, tất cả động tác nhanh nhẹn dứt khoát, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ họ có phải thường làm việc này không.
Dương Tiểu Huyên phẫn nộ trừng tôi, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi, tôi cũng không để ý cô ấy, mặc dù cô ấy không nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng trong mắt tôi cô ấy là người phụ nữ vô cùng ác độc, hơn nữa vừa ấu trĩ vừa ngu ngốc, nếu không phải cô ấy là em gái anh Đậu thì giờ tôi đã cho cô ấy ăn cứt rồi, để trả thù nỗi nhục trước đây.
Điều khiến tôi bất ngờ là, thằng bụi đời Hùng Tử này hôm nãy cũng rất cứng, không hề sợ hãi, trên mặt còn mang vẻ kiêu ngạo. Tôi bước tới, lấy miếng vải trong miệng gã ra, nói: "Hùng Tử, mày được lắm, đưa anh em của tao vào phòng chăm sóc tích cực, lại còn như không có việc gì chơi em gái của anh em của tao, nói thật đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"
Mặt Hùng Tử dữ tợn, cũng không có ý định ngụy biện, nói: "Trần Danh, mày biết rồi thì sao? Giờ tao là người của chị Bào, mày dám động vào tao à? Hay là mày tưởng bọn Kê gia dám động vào tao?"
Thảo nào mà thằng này lại huênh hoang thế chứ, thì ra là cáo mượn oai hùm. Tôi nhìn Dương Tiểu Huyên ở cạnh hắn, cô ấy lúc này kinh ngạc nhìn Hùng Tử, tôi biết đến lúc rồi, lấy thứ trong miệng cô ấy ra, hỏi cô ấy: "Có gì muốn nói?"
Dương Tiểu Huyên cắn môi, mặt trắng bệch, hỏi: "Hùng Tử, anh em là anh đánh thành như vậy?"
Tôi sửng sốt, không ngờ Kê gia lại nói vậy. Chặn đường cướp của? Buồn cười, loại lý do này ông ta cũng tin? Tôi nhìn Kê gia, mặc dù giờ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Dương Tiểu Huyên lại hơi áy náy, đột nhiên tôi hiểu, không nhịn được cười khẩy, nói với Triệu Côn Bằng: "Bỏ người lại, chúng ta về thôi."
Lúc này Bào Văn nói cô ta còn có việc xin phép về trước.
Lúc tôi chuẩn bị lên xe, cô ta đuổi theo ra từ trong biệt thự, gọi tôi lại.
Tôi không quay đầu nhưng có thể tưởng tượng được cô ta lúc này đắc ý thế nào.
Bào Văn lạnh lùng nói: "Muốn đấu với tôi? Cả đời cậu cũng không đấu lại tôi đâu."