Trần Nhã vậy mà chủ động nói bà ấy cần tôi, còn chủ động cởi nút áo, chủ động hôn tôi. Ba cái chủ động này cũng đập tan lý trí của tôi.
Tôi không phải chính nhân quân tử, đối mặt với sự dụ dỗ của nữ nhân xinh đẹp như vậy sao có thể chịu được. Vì thế trong nháy mắt tôi hôn lại bà ấy, giây phút ấy tôi rõ rằng cảm thấy bà ấy đang run lên, cũng không biết là hồi hộp hay hưng phấn.
Môi Trần Nhã rất mềm, rất thơm, kĩ thuật hôn cũng rất tốt. Một tay bà ấy vẽ vòng tròn trên ngực tôi, làm tôi ngứa ngáy cả người. Tôi nghĩ suy cho cùng thì cũng là người có kinh nghiệm, một kẻ tay mơ như tôi ở trước mặt bà ấy có phần yếu thế.
Chỉ là ngay lúc này trong đầu tôi bỗng xuất hện gương mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt của Tô Nhược Thủy, đầu óc tôi bỗng tỉnh táo lại. Tôi nhanh chóng đẩy Trần Nhã ra, bà ấy hoang mang nhìn tôi, tôi nói: “Dì Trần, dì không thể như vậy, chúng ta... không được, tôi không thể làm chuyện có lỗi với chị Thủy.”
Nói xong tôi chuẩn bị xuống xe. Ai ngờ Trần Nhã nhanh chóng xé rách sườn xám trên người, còn hung ác tự tát mình một cái khiến mặt bà ấy đỏ lên áy náy nói với tôi: “Trần Danh, xin lỗi cậu, vì Văn Văn tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Tôi sững sờ hỏi bà ấy có ý gì? Trần Nhã nói: “Trong xe có camera, vừa nãy đã quay lại toàn bộ hành động của chúng ta, tôi sẽ cắt ra một vài ảnh bất lợi với cậu, nếu cậu từ chối yêu cầu của tôi, tôi sẽ nói cậu định cưỡиɠ ɧϊếp tôi khiến cậu ngồi tù.”
Tôi hoàn toàn ngây người, không ngờ Trần Nhã vẫn luôn đối xử với tôi rất ôn hòa vậy mà lại làm chuyện này. Nhìn vẻ mặt kiên quyết của bà ấy, tôi chợt nhận ra sao tôi có thể quên rằng bà ấy dù sao cũng là mẹ của Bào Văn, sao có thể là một bông hoa không có độc chứ?
Advertisement
Trong lòng tôi có chút phẫn nộ, cảm thấy bản thân bị đùa giỡn. Tôi nhìn thân thể như ẩn như hiện của Trần Nhã, nhất là đôi chân dài trắng nõn, không nhịn được nuốt nước miếng. Không thể không nói, người phụ nữ này đúng là một báu vật trưởng thành ngược với thời gian, vừa có nét gợi cảm của những người tầm tuổi Bào Văn, cũng có sự thùy mì mà tuổi bà ấy nên có, quyến rũ mà không lẳиɠ ɭơ, cho dù vào lúc này tôi cũng khó mà rời mắt khỏi bà ấy.
Tôi giận dữ cười nói: “Dì chắc chắn là vì Bào Văn hay là chỉ muốn giữ tôi bên cạnh dì?”
Mặt Trần Nhã lập tức đỏ lên, ánh mắt lưỡng lự không dám nhìn tôi, ấp úng nói: “Đương nhiên là vì Văn Văn.”
Bị tôi đoán đúng rồi? Mẹ nó, bị hai mẹ con này thích, tôi quả là đen đủi. Bây giờ tôi thật sự hối hận khi đã trêu chọc hai người này.
Advertisement
Nhưng mọi đã đến nước này rồi, dù không thích thì tôi vẫn phải đối mặt. Tôi nhìn Trần Nhã nói: “Nếu dì thật sự thích tôi, tôi có thể làm người tình của dì.”
Trần Nhã nao nao, có chút kinh ngạc nhìn tôi, ấp úng nói: “Cậu nói cái gì vậy?”
Tôi cố ý muốn trả thù, liền nghiêng người kề sát người Trần Nhã, nắm cằm bà ấy nói: “Nói thật so với Bào Văn tôi càng thích dì hơn. Dì lương thiện hiểu ý người hơn cô ta, trưởng thành gợi cảm hơn cô ta, mà quan trọng hơn là tôi đạt được khát vọng chinh phục ở trên người dì. Dì Trần, dì quên rồi sao? Tôi đã từng nói tôi thích kiểu phụ nữ như dì, lời này cũng không phải nói đùa.”
Nói xong tôi từ từ kéo áo bà ấy xuống, tay kia vòng đến eo bà ấy. Hô hấp bà ấy đột nhiên trở nên dồn dập, căng thẳng cắn môi, ngoài miệng nói đừng nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã bán đứng bà ấy.
Tôi nghĩ dù sao cũng đã cô đơn nhiều năm, chỉ tùy tiện trêu chọc thân thể bà ấy một chút mà đã mềm mại như kẹo đường khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tôi cúi đầu từ từ hôn lên môi Trần Nhã, bà ấy nhắm mắt không phản kháng, tôi nói: “Dì Trần, hương vị của dì đúng là không tệ.”
Mặt Trần Nhã càng đỏ hơn không dám nhìn tôi, tôi ngắm nghía đôi tay bà ấy nói: “Dì Trần, dì cảm thấy đề nghị của tôi thế nào? Dì phải biết nếu tôi ở bên Bào Văn thì sẽ không có cơ hội tiếp xúc thân mật như thế này với dì đâu. Cho dù tôi muốn thì với tính cách của dì cũng tuyệt đối không chấp nhận. Nếu thế chúng ta không phải sẽ trở thành hai người đáng thương phải đau khổ kiềm nén sao?”
Trần Nhã vừa bị ném lên xe vội vàng nhảy xuống, vọt đến cắn lên cổ tay một tên. Gã đó đẩy mạnh ra, bà ấy ngã trên đất, cánh tay bị rách một mảng lớn, trong nháy mắt màu máu nhiễm đỏ tầm mắt tôi.
Tôi mắng một câu: “Con mẹ mày”, mặc kệ hai người kia đánh, tôi rút dao ra, đâm mạnh vào chân kẻ mà tôi đang ôm, sau đó học theo Hồng Nhan rạch con dao xung quanh vết đâm, gã đó đau đớn hét lên, sau đó ôm chân lăn lộn trên đất.
Vì hù dọa bọn chúng, tôi cố ý trầm giọng nói: “Dám động đến người phụ nữ của tao, tao gϊếŧ hết chúng mày.”
Nói xong, đầu của tôi liền bị người ta dùng đồ đập mạnh vào, tôi cảm thấy đau đớn, trước mắt tôi sầm, yếu ớt ngã xuống đất, bên tai là tiếng thét chói tai của Trần Nhã.
Ngay khi tôi còn đang mơ mơ màng màng muốn ngất đi, bên tai liền truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Bà ấy là người phụ nữ của cậu? Vậy tôi thì sao?”