Nguyệt Tuyền hét lên.
Mấy trăm nghìn tu võ giả ở bên ngoài, kể cả Thần Nhược Hi, Già Lam, Thần Mộc Dương, Nguyệt Nghê Thường, Hồ Nguyệt Mai, đều nhìn chằm chằm vào ảnh thạch!
Trong hình.
Diệp Bắc Minh đã nhảy vao khe hở có Thái Âm Lãnh Hỏa!
Sau đó, biến mất!
"Công tử ... " Già Lam suy sụp, ngồi bệt dưới đất.
Thần Nhược Hi trợn tròn mắt, không kìm được cũng rơi lệ: "Sao lại thế ... anh, hắn nhảy vào đó rồi hả?"
"Tại sao? Tại sao hắn lại nhảy vào đó?"
Thần Mộc Dương lắc đầu thở dài: "Em à, chắc hắn thấy không gian sập, không còn đường sống nữa!"
"Nên han dứt khoat nhay vao Thái Âm Lãnh Hỏa tự vẫn luôn!"
"Em ơi, tuy hơi đáng tiếc, nhưng người đã đi rồi, em và Già Lam đừng đau lòng nữa!"
Nguyệt Nghê Thường hơi bất ngờ.
Bà ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát nhảy vào Thái Âm Lãnh Hỏa!
"Ha ha! Coi như ngươi biết điều!"
"Nếu người đã chết rồi, vậy giải tán đi!"
Nguyệt Nghê Thường quay người rời đi luôn.
Chỉ còn lại mấy trăm nghìn tu võ giả đang ở trên quảng Trường bàn tán ầm ĩ!
Mừng nhất chắc chắn là đám người Hỏa Tộc, họ kích động cười to: "Ha ha ha ha !! Ông trời có mắt, cuối cùng tên súc sinh này cũng chết rồi!"
"Chết hay lắm, chết hay lắm!"
Trên gương mặt đám người Hỏa Tộc là nụ cười đầy phấn khởi!
Cùng lúc đó, ở tầng một Linh Lung cổ tháp.
Ngay khi Diệp Bắc Minh tiến vào, vô tận Thái Âm Lãnh Hỏa ập tới!
Trong phút chốc.
Diệp Bắc Minh cảm giác, mình sắp bị đóng băng sống rồi!