Lời này vừa thốt ra.
Khuôn mặt Bạch Mặc Tinh lập tức tái nhợt!
Không còn huyết sắc!
"Kim Sát? Hắn là Kim Sát?"
"Kim Sát thích đùa giỡn nhân tính, trêu đùa những kẻ tiến vào quỷ sương đến chết!" Bạch Mặc Tinh nghĩ đến đặc điểm của Kim Sát: "Cho nên ... từ nãy đến giờ, hắn toàn giỡn mình?"
Kim Sát thích trêu đùa nhân tính!
Một khi bị vạch trần.
Chúng lập tức trở nên tàn bạo, giết hết tất cả!
Cho nên.
Lâm Sơn bảo Bạch Mặc Tinh, Diệp Bắc Minh là Kim Sát, họ chỉ truyền âm thôi!
Nghĩ thông suốt!
Bạch Mặc Tinh không kìm được run lẩy bẩy!
Quay đầu lại coi!
Diệp Bắc Minh đang đi phía sau đã chạy tới: "Bạch cô nương! Mọi người chạy làm gì vậy?"
"Toi vẫn con cau hỏi muon hỏi mọi người! Trả lời tôi xong rồi đi cũng chưa muộn!"
"Á! Vị công tử này ... anh đừng qua đây!"
Bạch Mặc Tinh sợ hết hồn, nước mắt giàn giụa.
Cô ta cứ tưởng, Diệp Bắc Minh có thể chống lại sát triều, cứu cô ta một mạng!
Nào ngờ, người này lại là Kim Sát!
Vì thế.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, Bạch Mặc Tinh và Lâm Sơn lại lùi một bước!
Một bên tiến, một bên lùi!
Diệp Bắc Minh buồn bực: "Tiểu Tháp, hình như họ rất sợ tôi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Nói nhảm, thực lực cậu vừa thể hiện ra quá biến thái!"
"Ai mà chẳng sợ?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Vô lý! Tôi có ăn bọn họ đâu!"
"Ha ha ha! Đấy là cậu nghĩ thôi, họ lại không nghĩ vậy!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười trộm, nhắc nhở một câu: "Cậu nghĩ xem, trong quỷ sương, họ sợ nhất là gì?"
Diệp Bắc Minh trầm ngâm vài giây: "Chắc là đám Sát đó! Hắc Sát, Bạch Sát, ban nãy tôi gặp rồi."
"Chẳng lẽ là Hồng Sát? Tuy Hồng Sát có mạnh, nhưng hai người này đâu đến nỗi không đối phó được!"
"Vậy chỉ còn Kim Sát thôi ... nhưng, tôi cũng đâu phải Kim Sát ... "