Cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao hai người này lại hoảng sợ như vậy rồi!
"Bạch cô nương, cô nghe tôi nói!"
"Được, công tử, anh nói đi!"
"Hai người nghĩ tôi là Kim Sát?"
Lời này vừa thốt ra.
Mặt Bạch Mặc Tinh và Lâm Sơn lại tái thêm vài phần!
Bạch Mặc Tinh lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không không ... vị công tử này, anh đoán nhầm rồi ... tôi ... tôi không nghĩ vậy đâu!"
Diệp Bắc Minh tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Diệp Bắc Minh!"
Bạch Mặc Tinh gật đầu cật lực: "Vâng, Kim công tử ... à không, Diệp công tử!"
Cô ta vội vàng che miệng, sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi rồi!
Diệp Bắc Minh dở khóc dở cười.
Anh chuyển tầm mắt, quay sang lão giả tóc bạc bên cạnh: "Lão tiền bối, ông phải tin tôi, tôi thật sự không phải Kim Sát!"
Lâm Sơn nuốt nước miếng: "Diệp công tử, tôi tin cậu!"
Diệp Bắc Minh: " ... "
Diệp Bắc Minh cạn lời!
Anh thật sự không thể chứng minh, mình không phải Kim Sát!
Thế là, anh đành phải dùng cách đơn giản nhất: "Lão tiền bối, tôi biết dù tôi có giải thích thế nào, ông cũng không tin!"
"Theo tính cách của Kim Sát, một khi bị con người phát hiện, nó sẽ giết người diệt khẩu ngay!"
"Cho nên, hai người nghi tôi là Kim Sát, hoàn toàn hợp lý!"
"Nhưng hai người cứ nghi ngờ! Vậy thì, đắc tội rồi!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh vung tay bóp cổ Lâm Sơn!
Sát khí ngút trời tỏa ra, bao phủ tất cả!
"Thôn trưởng!"
Bạch Mặc Tinh kinh hãi.
Trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra ma khí cuồn cuộn, sau lưng huyết khí còn hoa thanh mot con hac long chin đau, nhin cham cham Bach Mac Tinh va Lâm Sơn!
"Nếu ngươi đã biết ta là Kim Sát, vậy thì chẳng còn gì mà chơi nữa!"
Diệp Bắc Minh cười quái dị: "Khặc khặc khặc!"
Bạch Mặc Tinh run lẩy bẩy, tay cầm vũ khí chĩa vào Diệp Bắc Minh: "Ngươi ... mau thả thôn trưởng ra!"
Diệp Bắc Minh dữ tợn cười to: "Thả ra ư? Tại sao? Ta phải tra tấn các ngươi đến chết!"
"Bây giờ biết ta là Kim Sát rồi chứ?"
"Sợ chưa?"
"Hãi chưa?"
"Sám hối chưa?"
Lâm Sơn hét lên: "Chạy đi! Tinh Nhi, cô còn ngây ra đó làm gì? Chạy đi!"
Bạch Mặc Tinh vẫn còn do dự: "Nhưng thôn trưởng ... "
"Chạy!
Thôn trưởng gào bằng cả tâm huyết.
Bạch Mặc Tinh lau nước mắt, cương quyết lắc đầu: "Thôn trưởng! Chắc chắn Kim Sát thích nhìn tôi bỏ chạy! Dù gì chúng ta cũng chết chắc rồi!"
"Tôi sẽ không cho hắn được như ý!"
"Ha ha! Kim Sát phải không? Ta chết! Tức là ngươi thua!"
Nói xong.
Kiếm trong tay hướng thẳng vào cổ mình, chém một nhát!
Đồng tử Diệp Bắc Minh khẽ co lại!