Rất nhiều tu võ giả gần đó gật đầu theo.
Mấy người mặt trắng bệch không nhịn được cười lạnh: "Một lũ đần! Không có não à?"
Thanh niên bị mắng đần tức đỏ cả mặt: "Ngươi dám chửi ta ư? Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta mắng ngươi đấy thì sao? Ngươi đần thế còn gì!" Một người trong số này cười khẩy: "Tà Phong Cốc, nơi đó tầm nhìn thấp như thế!"
"Lúc phát hiện ra ma thú cảnh giới Đại La tầng chín đỉnh phong, thì khoảng cách giữa hai bên đã ở trong vòng trăm mét rồi!"
"Nói cách khác, khi ngươi chỉ cách đám ma thú ấy chưa đến trăm mét, ngươi còn chạy được không?"
"Cái này ... "
Người thanh niên bị mắng đần sửng sốt.
Trong phút chốc!
"Ta hiểu rồi! Ý ngươi là, khoảnh khắc Lục Tôn nhìn thấy chúng, hắn xác định là phải đánh với chúng một trận rồi!"
"Lục Tôn! Sống sót trở về, vậy thì, đám ma thú đó chết hết rồi!"
Một người trong số đó cười: "Ngươi vẫn chưa đần lắm!"
"Ôi má ơi!"
Người thanh niên bị mắng đần há hốc miệng!
Sợ choáng váng!
Lục Tôn, thật sự khủng bố thế sao?
"Anh Bắc Minh! Bị Lục Tôn giết rồi sao?"
Ngay khi tin tức truyền về Thái Thượng Tông.
Chu Nhược Giai lại bình tĩnh lạ thường!
Lạc Dao đứng bên cạnh an ủi: "Nhược Giai! Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương!"
"Ha ha!"
Chu Nhược Giai bật cười: "Chắc là tin giả thôi! Anh Bắc Minh, sao có thể chết được?"
Lạc Dao lo Chu Nhược Giai bị kích thích: "Nhược Giai! Tin này từ chỗ Lăng Khuynh Tiên truyền ra, Lục Tôn - hạng năm bảng Hạo Thiên, không nói dối đâu!"
"Phỏng chừng, Diệp Bắc Minh chết thật rồi!"
Chu Nhược Giai trầm mặc!
Cùng lúc đó.
Liễu Nhu Yen từ xa đi toi: "Nhưoc Giai! Ta đa dung phap tắc Thiên Đế để bói một quẻ, khí tức sinh mệnh của tên nhóc đó, không còn nữa!"
"Phụt!"
Chu Nhược Giai hộc ra một ngụm máu!
"Nhược Giai!"
Lạc Dao cả kinh, vội vàng đỡ cô ấy.
"Em không sao!"
Chu Nhược Giai mỉm cười, lắc đầu: "Chết rồi, thì thôi!"
Lạc Dao sững người.
Liễu Như Yên cũng ngẩn ra!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!